Lúc Tô Chuyết mở mắt ra lần nữa, ngoài trời tuyết đã ngừng. Một đêm gió tuyết, trên mặt đất tích tụ một lớp áo bạc mỏng manh. Ánh nắng chiếu rọi sáng chói làm người trong miếu không mở mắt nổi. Tô Chuyết híp mắt, thích ứng một hồi rồi mới nhìn rõ ràng chung quanh.
Nhưng mà y bỗng nhiên cảm thấy hết sức xấu hổ, thân thể cũng không nhúc nhích. Nguyên lai Đoạn Lệ Hoa còn chưa tỉnh, bây giờ đang dán trên người mình không chút kiêng kỵ, hai cánh tay ôm cổ Tô Chuyết, hai chân cũng quấn lấy thân eo, chỉ sợ nàng còn cho rằng mình đang ôm gối đầu!
Cánh tay Tô Chuyết hơi tê, không tự giác giật giật. Đoạn Lệ Hoa lập tức giật mình tỉnh lại, chợt cảm thấy tình cảnh xấu hổ, gương mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng lên. Nàng vội ôm áo lông, che ngực ngồi dậy. Tô Chuyết cũng thuận thế ngồi xuống, cầm quần áo đã hong khô đưa cho nàng, nói:
– Quần áo khô rồi nhanh mặc vào!
Đoạn Lệ Hoa tiếp nhận quần áo, lớn tiếng nói:
– Tiên sinh xoay người sang chỗ khác!
Tô Chuyết thầm nghĩ: Hôm qua nên nhìn hay không nên nhìn cũng đã nhìn rồi, còn phải quay người chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện. Bất quá lời này đương nhiên sẽ không nói ra miệng, y đưa lưng về phía Đoạn Lệ Hoa, lấy ra hai miếng bánh nướng từ trong bao quần áo. Đợi thiếu nữ mặc quần áo tử tế, Tô Chuyết đưa bánh nướng cho nàng, nói:
– Ăn tạm chút lương khô đi!
Đoạn Lệ Hoa rất cao hứng, tiếp nhận bánh nướng, lớn tiếng nói:
– Được!
Cắn một miếng lớn, vừa ăn vừa nói lầm bầm:
– Mặc dù là lương khô, nhưng ăn ngon hơn sơn trân hải vị của Thúy Hồng Lâu nhiều!
Tô Chuyết mỉm cười, cũng không nói chuyện. Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, không hề đề cập tới sự tình đêm qua. Rất nhanh ăn xong bánh nướng, Tô Chuyết dọn dẹp bao phục, cõng trên vai, nói:
– Đoàn cô nương, thân nhân của cô ở nơi nào? Ta đưa cô đi!
Dường như Đoạn Lệ Hoa sớm đoán được y sẽ làm vậy, vội la lên:
– Tô tiên sinh, tối hôm qua không phải chúng ta đã nói rồi sao? Tiểu nữ theo tiên sinh đi gặp gã họ Đường kia!
Tô Chuyết cười nói:
– Đúng là lời nói của con nít, đường ta đi còn rất xa. Lại nói, ta cũng không phải đi chơi. Thế nên để ta đưa cô về nhà đi!
Hai con ngươi Đoạn Lệ Hoa chớp động, muốn nói điều gì lại không nói ra miệng được. Tô Chuyết nhìn xem ánh mắt của nàng, trái tim cũng sắp tan rồi. Nhưng cả y cũng không biết con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn trắc trở, tự nhiên không dám dẫn theo một thiếu nữ lên đường, bởi vậy hạ lòng sắt đá không nhìn tới nàng. Rốt cuộc Đoạn Lệ Hoa cũng biết Tô Chuyết mười phần kiên quyết, thở dài, nói:
– Tiểu nữ đã không còn thân nhân… Tô tiên sinh, tiên sinh không cần đưa tiểu nữ đâu, tiểu nữ tự đi thôi… Đa tạ tiên sinh tối hôm qua cứu giúp…
Nói xong bái một cái, cúi đầu bước ra ngoài cửa miếu.
Tô Chuyết quay người nhìn xem bóng lưng cô độc của thiếu nữ đi xa, trong lòng mềm nhũn. Đoạn Lệ Hoa vội vàng trốn đi, trên thân cũng không mặc áo bông, có vẻ hơi đơn bạc. Đi ra ngoài nhà, gió lạnh thổi qua, run lập cập. Nàng bước mấy bước, chân đạp trên mặt tuyết, loẹt xoẹt loẹt xoẹt. Cuối cùng Tô Chuyết thở dài, hô:
– Đoàn cô nương, ta dẫn cô theo là được!
Đoạn Lệ Hoa nghe thấy lời này, lập tức dừng bước chân, quay người hưng phấn nói:
– Thật ư?!
Trông thấy Tô Chuyết gật đầu thì cao hứng nhảy dựng lên. Nàng reo hò một lúc, chạy tới dắt cánh tay Tô Chuyết, nói:
– Đi nhanh đi! Coi chừng không kịp dự hôn lễ của người trong lòng tiên sinh!
Tô Chuyết lắc đầu cười khổ, mặc cho nàng dắt đi. Đoạn Lệ Hoa cười cười nói nói, cũng mặc kệ Tô Chuyết có đáp hay không, trên đường đi líu ríu không ngừng. Hai người dọc theo con đường nhỏ bị tuyết bao trùm, đi về phía Tây Nam.
Mặt trời nhô lên trên cao, thoáng ấm áp chút, tuyết đọng cũng bắt đầu hòa tan. Tô Chuyết lấy ra một tấm bản đồ, nhìn một hồi, nói:
– Phía trước không xa có một thị trấn, chúng ta đến đó ăn chút gì đi! Thuận tiện thuê một con lừa đực, qua thị trấn cũng sắp lên núi rồi.
Đoạn Lệ Hoa hài lòng thỏa dạ, cái gì cũng đáp được. Hai người lại đi về phía trước một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gào khóc. Nhìn từ xa, dưới cây đại thụ phía trước có một vị phụ nhân đang ngồi, vừa lau nước mắt, vừa kêu khóc:
– Con ơi con đi đâu rồi… Mau trở về đi…
Khóc lóc hết sức đau lòng.
Tô Chuyết nhíu mày, nhưng không nhìn phụ nhân kia, nhanh chân bước lên phía trước. Đoạn Lệ Hoa nghe bà ta khóc lóc thương tâm thì không đành lòng, giữ chặt Tô Chuyết nói:
– Tô tiên sinh, tiên sinh xem vị thẩm thẩm kia khóc rất thương tâm, nhất định là đụng phải việc gì khó, chúng ta đến giúp bà ta một chút đi!
Tô Chuyết đáp:
– Chúng ta chớ nên xen vào chuyện bao đồng thì hơn, Bằng không chỉ sợ rước họa vào thân!
Đoạn Lệ Hoa rất xem thường, hừ một tiếng, nói:
– Tô tiên sinh, đêm qua không phải là tiên sinh cũng xen vào việc người khác cứu được tiểu nữ một mạng sao? Hôm nay thế nào lại không thể giúp bà ta chứ?
Tô Chuyết thấy dáng vẻ hai tay chống nạnh thở phì phò của nàng, cũng rất có vài phần phong phạm hiệp nữ. Tô Chuyết cảm thấy không lay chuyển được nàng, đành phải gật đầu. Đoạn Lệ Hoa đổi giận thành vui, bước lên trước, hỏi:
– Thẩm thẩm, bà gặp phải chuyện gì thương tâm sao? Nói ra, không chừng chúng ta có thể giúp bà đấy!
Phụ nhân kia khóc ròng nói:
– Đứa bé nhà ta mất tích rồi…
Đoạn Lệ Hoa cũng sốt ruột theo nói:
– Vậy nó mất tích ở đâu? Mất khi nào?
Phụ nhân nức nở đáp:
– Ta cũng không biết nó mất tích như thế nào. Buổi sáng hôm nay ta tìm tới đây, thì phát hiện một chiếc giày của nó…
Nói xong đưa một chiếc giày vải bông cho Đoạn Lệ Hoa nhìn.
Đoạn Lệ Hoa quay đầu, nhìn xem Tô Chuyết xin giúp đỡ, nói:
– Tô tiên sinh…
Tô Chuyết thở dài, tiếp nhận chiếc giày nhỏ kia, nhìn ngắm rồi hỏi:
– Đại tẩu, nhà của bà là ở trên trấn phía trước à?
Phụ nhân gật đầu, đáp:
– Ngay ở góc đông thị trấn…
Tô Chuyết lại hỏi:
– Trong nhà còn có người nào không?
Phụ nhân đáp:
– Còn có cha nó, con trai lớn và vợ hắn. Tiên sinh, ngài hỏi thứ đó làm chi?
Tô Chuyết nói:
– Không có gì. Thằng bé nhà bà hết sức nghịch ngợm phải không?
Phụ nhân gật đầu, đáp:
– Đúng vậy đó! Lên cây bắt chim, xuống sông mò cá, đúng là không khiến người ta bớt lo! Lần này không biết đi đâu chơi đùa rồi, cũng đừng…
Vừa nói vừa bắt đầu khóc lên.
Tô Chuyết khuyên nhủ:
– Đại tẩu, bà đừng lo lắng, về nhà trước đi. Để ta đi tìm một chút cho bà, nói không chừng có thể tìm được!
Phụ nhân kia khóc lóc có chút mệt mỏi, gật đầu bò dậy, chậm rãi đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa khóc không ra tiếng:
– Con của ta… Con của ta…
Đoạn Lệ Hoa thở dài, nói:
– Thật đáng thương! Đứa bé kia chạy đi đâu đây? Đêm qua trời đổ mưa rồi lại tuyết rơi. Tô tiên sinh, tiên sinh thật có thể tìm được sao?
Tô Chuyết khoát tay, đưa chiếc giày trẻ em cho nàng, nói:
– Lên trấn tìm một chỗ, vừa ăn cơm vừa nói.
Đoạn Lệ Hoa không kịp chờ đợi, lôi kéo Tô Chuyết bước nhanh lên đường. Hai người chạy vào thị trấn, chỉ thấy thị trấn này còn không nhỏ. Chính giữa thị trấn là một con đường lớn, hai bên có các loại cửa hàng. Nơi này mặc dù hẻo lánh nhưng cũng không ít cư dân. Hai người tìm một quán rượu duy nhất ngồi xuống, tùy tiện kêu chút đồ ăn.
Bởi vì thời tiết rét lạnh, trong tiệm có không ít người uống rượu đun nóng làm ấm người. Trên lò đang hâm mấy ấm, ừng ực ừng ực bốc lên mùi rượu. Trong tiệm bỗng nhiên có một thiếu nữ xinh đẹp bước vào, rất nhiều người dồn dập liếc nhìn. Đoạn Lệ Hoa không để bụng, hỏi vội:
– Tô tiên sinh, mau nói mau nói, có phát hiện gì không?
Tô Chuyết đáp:
– Ta cảm thấy thằng bé kia căn bản không bị lạc đường!
(chưa xong còn tiếp.)