Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 13 – Chương 15: Lộ bộ mặt thật

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Vẻ mặt Chu Quý tràn đầy đắc ý, nghênh ngang rời đi. Vẻ mặt Tô Chuyết thì lại âm trầm, vẫn không nói một lời, trầm mặc hồi lâu. Đến cùng Chu Quý là người thế nào? Tô Chuyết nghĩ mãi mà không ra, ngay cả Vệ Tú nắm giữ tổ chức Vọng Nguyệt lâu vang danh thiên hạ như vậy, muốn cướp lại Hoa Niệm Tô cũng không nguyện ý trở mặt cùng Chu Quý, mà là dựa theo quy củ của đối phương nói chuyện làm ăn một phen. Nàng sợ Chu Quý sao? Hay là bởi vì thế lực sau lưng Chu Quý?

Tô Chuyết liên tưởng đến chỗ này cũng không có gì kỳ quái, một tên thương nhân chợ búa như Chu Quý đã không có võ công tuyệt thế, cũng không đủ nhân thủ. Nhưng trên giang hồ lại thông suốt không trở ngại, một mặt là bởi vì hắn khéo léo, bản lĩnh cao. Còn một mặt kia, người như hắn kiếm lời khắp nơi đắc tội không ít người. Nếu như không có thực lực hơn người chỉ sợ sớm đã trở thành một bộ xương trắng. Mà thực lực đó cũng không phải là Chu Quý có sẵn, như vậy sau lưng của hắn nhất định còn có một người!

Tô Chuyết thở dài, mặc dù chán ghét Chu Quý đến cực điểm, nhưng lại không thể không đi gặp hắn. Dù sao Lục Đạo Luân Hồi kinh liên quan trọng đại, tuyệt đối không thể trôi giạt trên giang hồ. Y đứng dậy xuống núi, vừa mới đi tới chân núi, đã nhìn thấy mười thôn dân tụ tập một chỗ, vẻ mặt có chút khó coi, bước qua bước lại, tỏ ra nôn nóng bất an.

Bọn họ vừa thấy Tô Chuyết xuống núi, vốn đang nhỏ giọng nói thầm thì đều an tĩnh lại, lặng yên nhìn xem Tô Chuyết. Tô Chuyết có chút kỳ quái, tiến lên hỏi:

– Mọi người có việc gì thế?

Các thôn dân quay mặt nhìn nhau, nhất thời không biết mở miệng nói thế nào. Tô Chuyết ở chung cùng bọn họ ba năm, biết những người này từ trước đến nay chất phác đơn thuần, có lời liền nói, chưa từng do dự như hôm nay. Y mơ hồ đoán được đến cùng là chuyện gì, cười buồn một tiếng, nói:

– Mọi người có việc cứ nói, Tô Chuyết ta có thể làm được nhất định sẽ giúp mọi người xử lý!

Thôn dân càng thêm xấu hổ, rốt cục có một nông phu lớn tuổi nói ra:

– Tô tiên sinh, tiên sinh chớ trách chúng ta. Mọi người ở chung nhiều năm như vậy, ai cũng không muốn đi tới một bước hôm nay. Tiên sinh dạy học cho trẻ con trong thôn chúng ta, lại không thu tiền dạy, chúng ta rất là nhận ơn của tiên sinh. Thế nhưng mà chúng ta nghe nói, đám người hung thần ác sát ngày hôm qua đều là nhằm về tiên sinh mà tới. Không biết có phải là vậy hay không?

Tô Chuyết áy náy đáp:

– Lão trượng nói không sai, bọn họ đích xác là nhằm về ta mà tới.

Lão giả lại nói:

– Tô tiên sinh, chúng ta không biết tiên sinh và bọn họ kết thù oán gì. Bách tính già trẻ chúng ta, chỉ cầu mưa thuận gió hoà, sống yên ổn qua ngày. Thế nhưng một lần ồn ào hôm qua, mọi người bị dọa cho phát sợ. Nhất là tiểu đậu tử vậy mà chết rồi, những người làm cha làm mẹ lại càng thêm lo lắng.

Sắc mặt Tô Chuyết buồn bã, đáp:

– Xin lỗi, đã gây phiền phức cho mọi người…

Lão giả đưa tay ngăn y nói chuyện, nói:

– Tô tiên sinh, tiên sinh không cần xin lỗi. Trong ba năm nay, tiên sinh làm cho chúng ta rất nhiều việc tốt, tất cả mọi người thấy ở trong mắt. Đông nhà dài tây nhà ngắn, đều muốn mời tiên sinh đến giúp một tay. Hiện tại xảy ra việc này, mọi người không thể giúp tiên sinh được gì nên rất áy náy. Bất quá, chúng ta cũng thực sự không chịu được hành hạ như thế, cho nên…

Lão không nói nữa, nhưng đã tỏ ý. Tô Chuyết khẽ thở dài, nói:

– Lão trượng không cần băn khoăn, Tô mỗ gây phiền toái cho mọi người, đương nhiên sẽ không ở lại đây nữa. Chờ ta điều tra rõ ràng chuyện của tiểu đậu tử, lập tức rời khỏi nơi này, như thế nào?

Các thôn dân nghe y nói như vậy, mặc dù bản thân đến chính là vì mục đích này, nhưng lại rất áy náy, cúi đầu rời đi. Tô Chuyết thở dài, chợt nghe thấy một tràng tiếng cười. Y quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Kim Cửu Mệnh bước ra từ trong rừng cây, mặt mũi tràn đầy chế giễu nhìn xem Tô Chuyết.

Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói:

– Thế nào, Kim Bộ đầu muốn tới xem ta bị chê cười rồi ư?

Kim Cửu Mệnh nói:

– Tô Chuyết, bây giờ ngay cả chỗ dung thân ngươi cũng chẳng có, chẳng lẽ còn không nguyện ý cân nhắc hợp tác cùng ta sao?

Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói:

– Ngươi kích động thôn dân đuổi ta đi, không phải chính là muốn khiến ta cùng đường mạt lộ sao? Đúng lúc ta cũng đang muốn ra ngoài một chút!

Kim Cửu Mệnh “A” một tiếng, nói:

– Làm sao ngươi biết là ta kích động những người kia?

– Ngoại trừ ngươi ra, ta cũng không nghĩ ra ai khác!

Tô Chuyết nói.

– Đám người trong võ lâm hận không thể giam ta lại, nếu như ta không rời khỏi nơi đây, bọn họ mới là an tâm nhất. Cũng chỉ có ngươi trăm phương ngàn kế muốn cho ta cùng đường mạt lộ, buộc phải đi cầu ngươi. Đáng tiếc tính toán của ngươi phải thất bại rồi!

Kim Cửu Mệnh cười gằn nói:

– Tô Chuyết, ta không tin ngươi còn có thể lật ra cái quái gì! Thôn Bách Lý không chứa nổi ngươi, giang hồ cũng không chứa nổi ngươi! Chờ đám người võ lâm tản đi, chẳng mấy chốc tin tức ngươi còn sống sẽ truyền khắp võ lâm. Đến lúc đó, phiền phức của ngươi cũng không chỉ như bây giờ! Tô Chuyết, ta đã sớm phát tin tức cho sư đệ của ta. Bọn họ đang ở lân cận, chẳng mấy chốc sẽ có đại đội nhân mã tới tiếp ứng chúng ta, đến lúc đó một mẻ hốt gọn đám người trong thôn, rồi từng bước thu nhập những kẻ không đến kia. Đến lúc đó ta ghi ngươi công đầu!

Tô Chuyết run lên, quả quyết nói:

– Kim Cửu Mệnh, ngươi đừng hòng đạt được! Dù cho Tô Chuyết ta nghèo túng hơn cũng sẽ không thông đồng làm bậy với loại tiểu nhân lạm sát người vô tội như ngươi!

Kim Cửu Mệnh biến sắc, hắc hắc cười lạnh mấy tiếng, nói:

– Tốt tốt tốt, Tô Chuyết, có của ngươi! Hãy đợi đấy!

Nói xong xoay người rời đi.

Tô Chuyết nhìn xem hắn đi xa, bỗng dưng lại nghe thấy vài tiếng vỗ tay. Một người áo đen bước ra từ trong rừng cây, cười nói:

– Tô tiên sinh quả nhiên lòng dạ rộng lớn, không sợ cường quyền, để cho người ta khâm phục!

Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, nói:

– Hôm nay thật đúng là náo nhiệt! Người nào cũng không kịp chờ đợi muốn gặp ta! Khúc cô nương, cô lại có chuyện gì?

Khúc Mai tiện tay ném cho y một quyển sách nhỏ, nói:

– Đây là nội tình của Chu Quý, chủ nhân để ta đưa cho ngươi!

Tô Chuyết sững sờ, nói:

– Nhanh như vậy!

Tiện tay lật xem, lại nói:

– Của Kim Cửu Mệnh đâu?

Khúc Mai đáp:

– Chủ nhân để ta cho ngươi biết, rất khó tra được Kim Cửu Mệnh, chỉ biết hắn là hoàng thành ti đệ nhất tổng bộ, từng được xưng danh là Ngự Phong Thần Bộ. Kim Cửu Mệnh rất ít lộ diện trên giang hồ, bất quá vào ba tháng trước, có người nhìn thấy hắn xuất hiện trên yến tiệc của Chu Quý một lần. Về sau lại biến mất không thấy!

Tô Chuyết gật đầu, như có điều suy nghĩ, ngoài miệng lại nói:

– Vì sao Vệ Tú không tự đến gặp ta?

Khúc Mai cười lạnh một tiếng, nói:

– Chủ nhân trong đêm đã rời khỏi đây. Nàng để ta cho ngươi biết, đồ vật ngươi đáp ứng nàng, tốt nhất trong nửa tháng đưa đến Gia Hưng Quý Tân lâu giao cho Trần chưởng quỹ. Nếu như thất tín, nàng sẽ tính cả thù mới thù cũ một lượt, khiến ngươi vĩnh không được an bình!

Tô Chuyết sững sờ, mờ mịt ngây người. Khúc Mai quay người muốn đi, bỗng nhiên lại quay đầu nói:

– Bất quá vừa rồi nghe ngươi nói với Kim Cửu Mệnh tuyệt đối sẽ không giao ra danh sách! Cho nên vẫn là trước hết suy ngẫm cuộc sống sau này phải làm sao vượt qua đi! Tô Chuyết, ngươi có bãn lĩnh khuynh thế, nhưng không ôm chí lớn, cam chịu bình thường. Người giống như ngươi, còn sống chỉ là phiền phức, còn không bằng ba năm trước chết đi!

Nói xong cười lạnh mấy tiếng, lại nói:

– Mấy câu nói đó là ta tặng ngươi, suy nghĩ thật kỹ đi!

Tô Chuyết thở dài, cúi đầu nhìn quyển sách, trong miệng lẩm bẩm nói:

– Ba tháng trước… Chu Quý… Kim Cửu Mệnh…

Bất thình lình y biến sắc, hoảng sợ nói:

– Không tốt! Nguyên lai là hắn đang có ý đồ đó!

Nói xong, vội vàng chạy đến cửa thôn.

Chọn tập
Bình luận
× sticky