Vương Thành chỉ dẫn theo hai ngàn người vội vã ngày đêm, chạy tới kinh thành cũng đã mệt mỏi ra rời rồi. Nhưng một nhóm người như vậy xông vào đoàn người lại khiến cho bọn chúng tan tác. Đâu đâu cũng có tiếng kêu thảm thiết, chạy bán sống bán chết. Vệ Tiềm khổ tâm tổ chức nhiều năm, rốt cục mở rộng thế lực từ Giang Nam ban đầu cho đến đất bắc. Mắt thấy đêm nay đánh một trận công thành, ai biết nửa đường có một nhóm người như thế chợt giết ra.
Hắn dường như mơ hồ cảm giác được đại thế đã mất, trước tiên đẩy Vệ Thắng ra khỏi đám người, còn mình thì đơn độc đuổi giết Tịnh Trần. Vệ Tiềm sử dụng toàn là đấu pháp không cần mạng, Tịnh Trần cũng không ngăn cản nổi, đỡ trái hở phải, liên tiếp lùi về phía sau.
Tiếng la giết trên chiến trường càng lúc càng thưa thớt, Thành Phòng doanh, cấm quân của Vương Định Biên, Vũ Lâm vệ, chiến tử lại chiến tử, đầu hàng lại đầu hàng. Quân trấn thủ biên cương của Vương Thành đã khống chế được thế cục, giữ chặt các con đường quan trọng, đuổi bắt từng kẻ muốn chạy trốn. Vệ Tiềm và Tịnh Trần kịch chiến hồi lâu, nhưng Tịnh Trần cố gắng thủ thế, dù võ công Vệ Tiềm lại cao hơn cũng không thể làm gì được.
Một đội người cầm thương tiến lên, vây quanh hai người đang dây dưa. Ở đỉnh bậc thềm, một chiếc xe vua chậm rãi xuất hiện, đại nội thị vệ bảo vệ trái phải, lạnh lùng đánh giá thế cục dưới bậc thềm.
Tịnh Trần đột nhiên lui lại hai bước, nói:
– Vệ Tiềm, đại thế đã định, ngươi vẫn là cam chịu số phận đi!
Vệ Tiềm trải qua một phen ác đấu, áo bào rách rưới, trâm cài cũng chẳng biết rơi xuống lúc nào, tóc tán lên vai, hoàn toàn không còn phong độ như ngày xưa. Hắn cúi thấp đầu, ngơ ngẩn nhìn mặt đất chằm chằm, rồi bỗng nhiên buồn bã cười một tiếng. Đám người Hoa Bình, Yến Linh Lung, Lăng Sương, Vương Trọng Bình và Mã Chân trải qua một phen chém giết, sớm tiêu diệt sạch sẽ tử sĩ áo đen của Vệ Tiềm. Mấy người vây thành nửa vòng tròn trước mặt Vệ Tiềm, oán hận nhìn xem lão ta.
Yến Linh Lung quát:
– Vệ Tiềm, ngươi xong rồi!
Đột nhiên Vệ Tiềm ngửa đầu cười to, tiếng cười vang vọng thật lâu trên quảng trường trống trải. Hắn dường như lầm bẩm, không ngừng nói ra:
– Thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc…
Hoa Bình hừ lạnh một tiếng, nói:
– Ngươi cho rằng mình sắp đến gần thành công, kỳ thật đã sớm ở trong tính toán của Tô Chuyết. Ngay từ lúc đầu ngươi chui vào kinh thành, Tô Chuyết đã đoán ra được âm mưu của ngươi rồi, phái người đưa tin cho Vương Thành Tướng quân ở biên giới Tây Bắc xa xôi. Ngươi có ngày hôm nay, tất cả đều là gieo gió gặt bão!
Vệ Tiềm ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn mang theo một vẻ uy nghiêm lẫm liệt bất khả xâm phạm. Hắn liếc mắt đánh giá mấy người trước mặt, bễ nghễ quần hùng, tuyệt không giống dáng vẻ của một kẻ thất bại.
Yến Linh Lung nói:
– Vệ Tiềm, mặc dù ngươi đoán được ta sẽ phái người đi trộm bản danh sách kia của ngươi, nhưng không nghĩ rằng Tô Chuyết lại có thể mời Tịnh Trần đại sư đi cướp về bản danh sách kia. Mặc dù danh sách kia còn về trên tay ngươi, thế nhưng hắn sớm đã sao chép một bản. Cao thủ giang hồ mà ngươi khổ sở chờ đợi, đều đã nhận được tin tức, một người cũng không dám đến!
Vệ Tiềm càng nghe càng giận, mí mắt muốn rách ra. Yến Linh Lung lại nói:
– Ngươi thật không nên giết Quỷ Ẩn sư phụ! Nếu như có ông ta, làm sao không nhìn thấu được bố trí của Tô Chuyết chứ? Đáng tiếc ngươi quá tự đại, cho rằng diệt trừ Tô Chuyết thì không còn trở ngại nữa. Nhưng không đúng, nhất cử nhất động của ngươi đều đã bị Tô Chuyết dự liệu trước rồi!
Vệ Tiềm buồn bã cười một tiếng, khẽ nói:
– Tô Chuyết đích thật là nhân tài hiếm có trên đời! Đáng tiếc lại là kẻ đần không biết thời thế! Bởi vậy hắn vẫn phải chết…
Đột nhiên, một người nhảy ra từ trong đám người, nước bùn đầy thân, đầu tóc tán loạn, giơ ngang trường đao đâm thẳng về phía Vệ Tiềm. Vệ Tiềm sớm đã nhìn ra hắn là Phục Bộ Thiên Chiến, hừ lạnh một tiếng, hai tay trảo ngang. Phục Bộ Thiên Chiến bị một luồng kình lực vô hình lôi kéo lảo đảo về phía trước. Tay trái Vệ Tiềm thuận thế phủ lên trên sống đao, tay phải vỗ nhẹ trước ngực Phục Bộ. Phục Bộ Thiên Chiến giống như đâm vào trên tường đá, trong miệng phun máu, bay ra ngoài ba trượng.
Vệ Tiềm hừ lạnh một tiếng, nói:
– Thứ đồ vong ân phụ nghĩa!
Phục Bộ Thiên Chiến chịu đựng nội thương, lấy đao chống đất, giãy dụa đứng lên, một đôi mắt tràn ngập hù thận thấu xương, trừng mắt nhìn Vệ Tiềm. Hắn nuốt máu trong miệng xuống, quát:
– Lão tặc Vệ Tiềm, ngươi lừa gạt ta hay lắm! Mẫu thân của ta rốt cục chết như thế nào? Buồn cười Phục Bộ Thiên Chiến ta lỗi lạc cả đời mà lại đi làm đao trong tay ngươi, hại chết Tô Chuyết!
Vệ Tiềm khẽ giật mình, không biết hắn làm sao biết được việc này, nghĩ lại, Tô Chuyết lấy được danh sách thì tự nhiên biết nội dung ghi chép phía trên. Hắn cười lạnh không nói, Phục Bộ Thiên Chiến bỗng nhiên quay lại, hô với mọi người:
– Vương Hoàn là ta giết, Trần Bình Nguyên và Nguyệt Thiền cũng là ta giết. Hết thảy đều do lão tặc Vệ Tiềm sai sử, mục đích chính là vì hãm hại Tô Chuyết, khơi mào Vương Định Biên tiến đánh hoàng cung!
Vương Định Biên chịu trọng thương ngồi dưới đất nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, nặng nề đấm xuống đất một cái, hối hận không thôi. Vệ Tiềm không ngờ là Phục Bộ tự vạch tội ác trước mặt mọi người, cũng lấy làm kinh hãi. Phục Bộ Thiên Chiến lại nói với Vệ Tiềm:
– Vệ Tiềm, ta không đủ bản lĩnh, không cách nào giết ngươi báo thù cho Tô Chuyết, chỉ có một con đường chết, hồi báo Tô Chuyết trên trời linh thiêng!
Vừa mới nói xong, hai tay hắn nắm chặt trường đao, dùng sức bẻ gãy. Chỉ nghe một tiếng vang giòn, một thanh cương đao gãy ra làm hai. Phục Bộ Thiên Chiến mỗi tay nắm chặt một lưỡi đao nhọn, liều mạng cắt vào trong bụng. Trong chốc lát máu chảy ồ ạt, tạo thành một vũng máu ở lòng bàn chân.
Ban đầu Hoa Bình và Yến Linh Lung nhìn thấy Phục Bộ Thiên Chiến hiện thân xóa sạch tội danh cho Tô Chuyết, trong lòng cao hứng. Ai ngờ kịch biến nảy sinh, còn chưa kịp phản ứng thì Phục Bộ đã tự vẫn ngã xuống đất. Hai người đều buồn bã, nghĩ rằng nếu như ngày đó không đến sườn núi Đoạn Tình, nói không chừng giờ phút này Phục Bộ Thiên Chiến đã chèo thuyền đông đô, rời xa việc đời phân tranh rồi…
Hoa Bình cả giận nói:
– Vệ Tiềm, đã có nhiều người như vậy bởi vì ngươi mà chết rồi, chẳng lẽ còn không biết thu tay lại sao?
Tịnh Trần chắp tay trước ngực thở dài:
– A Di Đà Phật, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ. Vệ Tiềm, ngươi đã có địa vị vô thượng, quyền thế và tài phú vô biên, vì sao còn phải đau khổ theo đuổi một thân áo bào vàng kia chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết, ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, trèo càng cao thì phong cảnh có thể ngắm nhìn lại càng ít hơn sao?
Vệ Tiềm cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại:
– Tô Chuyết và các ngươi cũng chỉ là một đám giang hồ lãng tử, một tên hòa thượng xuất gia, còn có một lũ trộm cướp, thiên hạ này có liên quan gì với các ngươi hả? Người nào làm hoàng đế lại cùng các ngươi có quan hệ gì? Vì sao các ngươi phải tới tranh đoạt vũng nước đục này?
Bọn người Hoa Bình khẽ giật mình, đều không thể trả lời câu hỏi của Vệ Tiềm. Có lẽ Tô Chuyết đã chết có thể giải đáp. Giống như bọn họ không hiểu mưu cầu không biết mệt mỏi của Vệ Tiềm, Vệ Tiềm cũng vĩnh viễn không cách nào hiểu được tâm tư của Tô Chuyết vậy.
Trên bậc thềm bỗng nhiên có người hô to:
– Vệ Tiềm, Hoàng Thượng hỏi ngươi, vì sao năm đó ngươi từ bỏ vinh hoa phú quý nhưng hôm nay lại làm ra chuyện như vậy hả?
Vệ Tiềm cười ha ha một tiếng, nói:
– Được làm vua thua làm giặc, có gì mà không dám nói? Kẻ nào không muốn làm hoàng đế hả? Xưa kia nếu không phải ngươi nghe theo Quỷ Ẩn giết chết huynh trưởng, hôm nay ngồi ở vị trí đó cũng không phải là ngươi!
Vương Thành phẫn nộ quát:
– Nghịch tặc còn dám ăn nói xằng bậy!
Giả Ngạn Tri vội vã quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu hướng về chiếc xe vua cao cao tại thượng, nói:
– Hoàng Thượng, hết thảy mọi chuyện đều do Vệ Tiềm ép lão thần làm, lão thần chỉ bất đắc dĩ! Xin Hoàng Thượng tha mạng…
Vệ Tiềm nhìn xem bóng lưng nằm bò của Giả Ngạn Tri, đột nhiên cảm giác một trận thê lương, yếu ớt thở dài:
– Không ngờ rằng nhân vật cấp bậc như Vệ Tiềm ta mà lại làm bạn với lũ tiểu nhân này! Các ngươi muốn ta nhận tội chịu tử hình ư, chỉ sợ là si tâm vọng tưởng!
Vừa mới nói xong, đột nhiên toàn thân chấn động, khớp nối tay chân phun ra một mũi tên máu, bất ngờ tự đoạn gân mạch mà chết. Sau khi chết thi thể vẫn đứng thẳng tắp, hai mắt trợn lên. Một đám binh sĩ bị dọa không dám bước lên.
Chân tướng rõ ràng, phản tặc đền tội. Thị vệ trên bậc thềm lập tức chạy xuống truyền chỉ muốn luận công ban thưởng. Vương Thành suất lĩnh bộ hạ quỳ xuống một vùng, sơn hô vạn tuế. Hoa Bình và Yến Linh Lung nhìn nhau, trong lòng đều có cùng ý nghĩ. Cuối cùng kết thúc!
Một đường chủ của Tứ Hải Minh vui vẻ nói:
– Minh chủ, sắp luận công ban thưởng rồi!
Yến Linh Lung cười nhạt một tiếng, đáp:
– Người đáng được khen thưởng nhất đã sớm không còn ở đây, ta ở lại làm chi nữa?
Nói xong kéo tay Hoa Bình, nghênh ngang rời đi.