Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 4 – Chương 7: Gãi đúng chỗ ngứa

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Tô Chuyết thấy Lưu Vấn Thiên an bài thỏa đáng, nghĩ không ra kế sách tốt hơn, liền cáo từ rời đi. Y uyển chuyển từ chối ngựa mà Trác Vũ đưa, đi bộ xuyên qua con đường trên phố, hướng thành Tây mà đi. Y biết Hoa Bình ra ngoài nghe ngóng tin tức, quyết sẽ không nhanh trở về như vậy, bản thân một mình ở khách sạn cũng không có việc gì.

Tô Chuyết lửng thững đi dạo tại thành Tây, bất tri bất giác không ngờ đi đến cửa tiệm sách của Triệu Ngôn. Trước cửa ngoại trừ hai tên sai dịch còn lưu lại, trong phòng chỉ có một mình Tôn Tiểu Lục đang yên lặng thu dọn. Nơi này không còn nhiều đầu mối hơn, Lưu Vấn Thiên đã đồng ý cho hắn dọn dẹp cửa hàng ra.

Tôn Tiểu Lục đem sách lại lần nữa đặt lên giá sách, vết máu trên đất cũng lau rửa sạch sẽ, hi vọng có thể tiếp tục làm ăn. Nhưng mà dân chúng ngang qua đều đối với gian cửa hàng này kính nhi viễn chi (kinh sợ tránh xa), đi ngang qua cũng muốn lách thêm chút nào. Tô Chuyết nhìn bóng lưng Tôn Tiểu Lục, chợt thấy hắn có chút đáng thương, liền đi vào tiệm sách.

Tôn Tiểu Lục nghe thấy động tĩnh, ngoảnh lại nhìn là Tô Chuyết, liền hành lễ nói: “Nguyên lai là Tô công tử! Hung thủ sát hại chủ tiệm nhà ta bắt được chưa?”

Tô Chuyết lắc đầu, thấy giá sách đã dọn dẹp chỉnh tề. Không biết sao, y đột nhiên nhớ tới buổi sáng ở đây nhìn thấy quyển << Nhàn Đình Thi Sao », thế là liền hỏi: "Trong tiệm có quyển << Nhàn Đình Thi Sao » bao nhiêu tiền một bản? Lấy cho ta một bản xem." Tôn Tiểu Lục sững sờ, nghĩ một hồi, mới nhớ tới, đi thẳng tới tận cùng bên trong giá sách, cầm một quyển sách đi ra, nói: “Bản thơ chép này là rất nhiều năm trước, chủ nhân nhà ta ủy người sáng tác, cũng không có đặc điểm gì. Công tử thế mà cũng đã nghe qua quyển sách này?” Tô Chuyết tiện tay mở ra, trong miệng hỏi: “Tiểu Lục, cậu ở chỗ này rất nhiều năm rồi sao? Một gian cửa hàng lớn như thế, chỉ có cậu một người giúp việc, chắc hẳn rất mệt mỏi chứ?” Tôn Tiểu Lục gật đầu nói: “Lúc ta mười một, mười hai tuổi liền theo lão gia rồi, đến nay cũng có tám chín năm. Trước kia còn có một người giúp việc, mấy năm trước đi rồi. A, đúng, chính là người cho lão bản ra bản thơ chép này!” Tô Chuyết gật gật đầu, nói: “Nhiều năm như vậy, chắc hẳn cậu cũng mưa dầm thấm đất, rất có tài học chứ?” Tôn Tiểu Lục khó xử cười một tiếng, nói: “Tô công tử nói đùa, ta chỉ nhận ra mấy chữ, có thể hỗ trợ ở chỗ này mà thôi.” Tô Chuyết cười cười, hỏi: “Quyển sách này bao nhiêu tiền?” Tôn Tiểu Lục khoát tay nói: “Quyển sách này là nhiều năm trước rồi, đến nay cũng bán không được. Nếu công tử thích, vậy tặng cho công tử!” Tô Chuyết cũng không chối từ, cám ơn Tôn Tiểu Lục, cáo từ đi ra ngoài. Y tùy ý lật xem thơ chép, lại rảnh rỗi đi dạo thành Tây nửa ngày, thẳng đến hoàng hôn mới trở lại khách sạn. Ai ngờ Hoa Bình sớm đã trở về, đang nôn nóng chờ đợi Tô Chuyết. Hoa Bình vừa thấy y, liền nói: “Tô Chuyết, quả thật bị cậu nói trúng rồi! Hôm nay ta thông qua bạn tốt lúc trước, thám thính mấy đội Hổ, Báo, Ưng, phát hiện bọn họ từng có tình huống thiếu khuyết ngân lượng. Chỉ bất quá, đám bọn họ nghe nói chuyện của ta, vậy mà không dám báo lên! Chuyện này cũng không giải quyết được gì rồi.” Tô Chuyết gật gật đầu, nói: “Đó cũng trách không được bọn họ, có huynh làm gương cho bọn họ, ai cũng biết chuyện này không thể tuỳ tiện đụng tới.” Trong lòng Hoa Bình có lửa, nói: “Thế nhưng mà, chẳng lẽ cứ để kẻ tham ô bạc kia ung dung ngoài vòng pháp luật sao? Ta vừa mới trở về, cậu biết ta thấy ai không? Chính là Lưu Trung! Hắn thế mà còn đi Quang Đức phường tầm hoan tác nhạc, thật sự là hoàn toàn không có thiên lý mà!” Tô Chuyết linh cơ khẽ động, xen lời gã: “Huynh mới vừa nói Lưu Trung đi Quang Đức phường sao?” Dứt lời, y cúi đầu suy tư, không biết suy nghĩ điều gì. Nghĩ chốc lát, Tô Chuyết lại hắc hắc cười ra tiếng. Hoa Bình có chút không hiểu thấu, không biết y cao hứng cái gì, liền hỏi: “Cậu nghĩ tới điều gì vậy?” Tô Chuyết cười một tiếng, nói: “Trong bao quần áo của huynh còn giữ một thân quân phục chứ? Mang theo nó, chờ trời tối, chúng ta đi chiếu cố gã Lưu tướng quân này!” Hoa Bình sững sờ, càng không biết trong hồ lô Tô Chuyết muốn làm gì. Hai người qua loa ăn xong cơm tối, chờ đến sắc trời đen lại, chuẩn bị kỹ càng hết thảy, liền hướng Quang Đức phường xuất phát. Quang Đức phường tiếp giáp thành Tây, náo nhiệt vô cùng, càng có mấy xóm làng chơi, dẫn đến vô số nam tử lưu luyến quên về. Hai người Tô Chuyết và Hoa Bình ngồi trong một chỗ quán trà ven đường, nhìn chăm chú lên đường phố đối diện náo nhiệt, Khinh Hương lâu. Đợi nửa ngày, rốt cục thấy một gã hán tử say xỉn trái ôm phải ấp, thất tha thất thểu đi ra ngoài. Hoa Bình nhỏ giọng chỉ chỉ: “Gã chính là Lưu Trung!” Tô Chuyết nhìn thoáng qua Lưu Trung, gật gật đầu. Đúng lúc lúc này, một đội sai dịch đi qua, dẫn đầu chính là người mà Tô Chuyết nhận biết, Trác Vũ. Tô Chuyết bước lên phía trước ngăn lại, nói ra: “Trác Bộ đầu, vẫn còn bận rộn sao?” Trác Vũ không nghĩ tới gặp được Tô Chuyết ở chỗ này, hơi sững sờ, cười nói: “Đúng vậy a, một đội chúng ta vừa vặn làm xong, đang chuẩn bị thay ca trở về đâu. Bất quá chúng ta đều đã chiếu theo công tử dặn dò, tăng cường tuần tra ở đây, sẽ không có chuyện đâu, công tử cũng không cần quá lo lắng.” Tô Chuyết mỉm cười gật đầu, xích lại gần Trác Vũ, nhỏ giọng nói: “Vị kia bên đó là một vị tướng quân Hữu vũ vệ, cũng là họ Lưu, đêm nay đúng lúc cũng ở Quang Đức phường này, ta sợ ông ta là mục tiêu của hung thủ. Vì phòng ngừa vạn nhất, không bằng các người đem ông ta hộ tống về nha môn trước đi!” Trác Vũ hơi chút lúng túng, đáp: “Hữu vũ vệ và chúng ta xưa nay đều là nước sông không phạm nước giếng, chúng ta vẫn là không cần xen vào việc của người khác đi.” Tô Chuyết lắc đầu nói: “Không thể nói như vậy, Lưu tướng quân bây giờ uống say, tình hình mười phần nguy hiểm. Lại nói, nếu là ông ta chết ở chỗ này rồi, Hữu vũ vệ khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ. Đến lúc đó, vẫn là phải đến chỗ của đại nhân nhà ông cãi cọ.” Trác Vũ cân nhắc một hồi, rốt cục quyết định, hướng mấy người thủ hạ vung tay lên. Mấy tên nha dịch cùng nhau tiến lên, đem Lưu Trung vây lại, nhấc lên rồi đi. Lưu Trung say rượu chưa tỉnh, không rõ phát sinh chuyện gì, đột nhiên thấy có người muốn bất lợi với mình, nắm chặt một người rồi xoay qua đánh nhau. Tô Chuyết vội nói với Trác Vũ: “Để tránh các huynh đệ thụ thương, còn là trói Lưu tướng quân lại trước đã!” Trác Vũ đáp ứng một tiếng, từ bên hông kéo ra một cuộn dây gai, ném cho sai dịch, hô: “Trói lại!” Đám người quát to một tiếng, ba quyền hai cước đem Lưu Trung đè xuống đất, trói thật chặt tay chân. Lưu Trung mặc dù mạnh, không ngăn nổi nhiều người, ngã trên mặt đất không ngừng giãy dụa. Tên nha dịch bị đánh kia trong lòng có lửa, quản hắn là Thiên Vương lão tử, nhào tới một quyền, liền đánh Lưu Trung ngất đi. Trác Vũ sững sờ, nói với Tô Chuyết: “Việc này, chỉ sợ không tốt giao phó…” Tô Chuyết cười nói: “Trác Bộ đầu cứ yên tâm, ta cam đoan ngày mai Lưu tướng quân tỉnh lại, chẳng những không trách tội các vị, còn sẽ cực kì cảm tạ một phen.” Trác Vũ nửa tin nửa ngờ, vội vàng sai thủ hạ khiêng Lưu Trung trở về. Người qua đường thấy quan sai bắt gã này, không rõ nội tình, đứng ở ven đường chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ. Tô Chuyết cố ý rớt lại phía sau, đi đến bên cạnh Hoa Bình, kề vào tai giao phó một phen, rồi đi theo đám người Trác Vũ. Một đoàn người chạy tới tới nha môn Hữu nhai sử, thì thấy Lưu Vấn Thiên đi lại vòng vòng ở trong viện. Lưu Vấn Thiên thấy Trác Vũ trở về, mừng rỡ, bước lên phía trước nói: “Trác Vũ, ngươi trở lại rồi!” Trác Vũ sững sờ, nói: “Đã trễ như thế, đại nhân làm sao còn trong nha môn, không về phủ đi?” Lưu Vấn Thiên thở dài nói: “Ai da! Ngươi quên à, ta cũng họ Lưu a! Đêm nay nhân thủ trong nha môn toàn bộ phái đến trên đường xá, ngược lại quên cả chính ta rồi! Ngươi trở về thật đúng lúc, nhanh đi với ta thương lượng một chút công việc thủ vệ của phủ thượng ta!” Ông ta nói hồi lâu, mới chú ý tới đám người khiêng một người bị trói gô trở về, vội hỏi: “Người kia là ai?” Trác Vũ chỉ Tô Chuyết, nói: “A, đây là Tô công tử bảo mang về, sợ hắn bị hung thủ làm hại…” Lưu Vấn Thiên nghe thấy, người này không phải là hung thủ, thì không có hứng thú, nói: “Tốt tốt tốt, tìm hai người trông giữ là được rồi.” Nói xong hướng Tô Chuyết gật đầu cười cười, lôi kéo Trác Vũ rồi đi. Tô Chuyết cầu còn không được, ra hiệu cho mấy tên sai dịch đem Lưu Trung ném vào một gian phòng trống. Đúng lúc này, Hoa Bình thân mang quân phục, bước vào cửa chính.

Chọn tập
Bình luận