Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 17 – Chương 1: Ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Quyển 17: Lạc Dương Phật hội

Mùng tám tháng tư, ngày Thích Già ra đời.

Năm nay là lễ tắm Phật, đương kim hoàng đế đặc mệnh Lễ bộ chủ trì trọng thể Phật hội một cách long trọng, dùng để công khai biểu thị triều đình vương hóa (*), khẩn cầu phù hộ. Nếu triều đình đã tổ chức, phô trương dĩ nhiên không thể nhỏ. Mà địa điểm Phật hội được chọn là Bạch Mã tự ở Lạc Dương, là địa phương có gần ngàn năm lịch sử, đối với Trung Thổ Phật giáo có ý nghĩa sâu xa.

(*) Vương hóa: Chỉ thiên tử giáo hóa, hoặc thiên tử nhân trị.

Cách Phật hội tổ chức còn có hai ngày. Thiếp mời được phát tán khắp các nơi trong và ngoài nước, cao tăng đại đức sớm đã từ người mang tin cưỡi khoái mã truyền ra ngoài. Tin đồ khắp cả nước cũng dần dần tập trung ở Lạc Dương. Tòa cổ thành này lập tức sôi động hẳn lên. Các nhà buôn khôn khéo cũng bày quán nhỏ bên đường, bán ra các loại hương vật cúng Phật. Đường cái rộng lớn bị các hàng quán nhỏ bày đầy tượng Phật chiếm đi một nửa, một nửa còn lại cũng bị người đi đường chen chúc, chen vai nối gót bước theo con đường lớn nhỏ khắp Lạc Dương.

Bên trong phố xá sầm uất lại có một tòa lầu nhỏ tên là Thính Tùng các. Tòa trà lâu này vẻ ngoài cùng những phòng ốc khác ở hai bên cũng không hề có sự khác biệt. Nhưng chỉ cần bước vào cửa trà lâu thì giống như tiến vào một thế giới khác. Nơi này so với phố xá náo động quả thực là một trời một vực.

Vào cửa là một đường hành lang, cuối hành lang là một bình phong. Bình phong khéo léo ngăn cách toàn bộ âm thanh huyên náo trên đường. Vòng qua bình phong mới là chính đường trà lâu. Toà trà lâu này không xây dựng phòng thượng, bởi vì toàn bộ sảnh đường đã là phòng thượng lớn nhất. Tới đây uống trà chẳng những phải có bạc mà còn phải có phong cách phẩm vị. Phàm phu tục tử thì khó có thể nhấm nháp ý cảnh trong trà lâu.

Bởi vậy trên đại sảnh cũng không có mấy người. Dù cho phía ngoài du khách đi mệt, muốn nghỉ chân cũng sẽ không lựa chọn nơi này. Ở một góc đại sảnh, hai bên bàn vuông bé có hai người ngồi đối diện nhau. Hai người đã ngồi ở đây hồi lâu, mãi vẫn không nhúc nhích.

Hai người một là hòa thượng, một là thanh niên. Luận tướng mạo đều là phong thái rọi người, luận tâm trí cũng là vạn dặm không một. Thậm chí ở một số phương diện, hòa thượng kia còn phải sâu hơn một bậc. Khách nhân vào trong phòng cũng không nhịn được ngó hai người thêm mấy lần.

Hai người bốn mắt đối nhau, ánh mắt thâm thúy. Người hầu trà bước nhanh chân dâng lên trà thơm cho cả hai. Hòa thượng mở miệng nói trước:

– Tô tiên sinh, ba năm trước ở Biện Kinh tiên sinh mời bần tăng uống trà. Hôm nay bần tăng ở Lạc Dương làm chủ. Mao Tiêm ở đây là thiên hạ nhất tuyệt, Tô tiên sinh không ngại phẩm thử xem!

Ngồi đối diện hòa thượng chính là Tô Chuyết. Trong chén trà bốc lên sương trắng lượn lờ, mang đến một mùi thơm ngát chui vào lỗ mũi Tô Chuyết. Nhưng y lại coi như không thấy loại trà thơm cực phẩm này, con mắt vẫn nhìn chằm chằm hòa thượng trẻ tuổi. Hồi lâu mới mở miệng nói:

– Vô Ngã, ngươi quả nhiên rất biết hưởng thụ, rõ ràng tìm được một chỗ như này đặt chân!

Ngồi đối diện Tô Chuyết bất ngờ chính là hòa thượng Vô Ngã. Vô Ngã nhẹ nhàng thưởng thức nước trà, nói:

– Nhân sinh khổ đoản, nếu có cơ hội hưởng thụ tự nhiên phải gánh là tốt nhất!

Tô Chuyết nhịn không được cười lên, nói:

– Lời này quả thật không giống như từ trong miệng một đệ tử Phật môn nói ra được.

Vô Ngã lắc đầu, nói:

– Trong lòng ta có cái gì trong miệng liền nói cái đó. Bởi vậy lồng ngực rất thẳng thắn, không có gì cả. Huệ Năng hòa thượng từng nói, xưa nay không có gì, bụi trần bám vào đâu. Nếu trong lòng ta đã là không, vậy những hưởng thụ hồng trần này tự nhiên không cách nào ô nhiễm ta. Ngược lại là Tô tiên sinh, trong lòng gông cùm xiềng xích cuối cùng khó có thể giải thoát!

Tô Chuyết khẽ giật mình, hóa ra Vô Ngã thế mà cũng bàn thiên cơ với mình. Y mỉm cười, nói:

– Vô Ngã, câu ngươi vừa nói quả là truyện buồn cười nhất mà ta hôm nay nghe được! Ban đầu ta còn coi ngươi là ẩn sĩ phong nhã, cho dù hành sự hiểm ác cũng nên xem như chân tiểu nhân, còn tốt hơn nhiều so với bè lũ ngụy quân tử. Không ngờ rằng hôm nay mới biết được, thì ra Vô Ngã hòa thượng ngươi cuối cùng cũng không có ngoại lệ, chỉ là một ngụy quân tử biết tô son trát phấn cho mình mà thôi! Trong lòng ngươi ẩn chứa nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, lẽ nào không phải bụi trần sao?

Vô Ngã cười một tiếng, đáp:

– Tiểu nhân cũng được, quân tử cũng thế, hòa thượng cuối cùng chỉ là hòa thượng. Tô Chuyết, hôm nay ngươi dám hẹn ta đến đây, ta quả thực có chút mừng rỡ. Cũng không uổng công ta coi trọng ngươi như thế!

Tô Chuyết nói:

– Tại sao ta không dám tới? Hay là ngươi còn dám giết người ở trong phố xá sầm uất hay sao?

Vô Ngã lộ ra một nụ cười cao thâm mạt trắc, nói:

– Tô Chuyết, ta sẽ không giết ngươi. Ngươi còn hữu dụng hơn so với chính ngươi tưởng tượng. Nếu ngươi có chút hùng tâm tráng chí, thành tựu sẽ vô khả hạn lượng!

Lông mày Tô Chuyết nhíu lại, đáp:

– Đa tạ khích lệ! Chỉ là Tô Chuyết ta xưa nay nhàn vân dã hạc, lười biếng quen rồi. Vương quyền phú quý với ta mà nói đều như mây bay. Huống chi, ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh. Vô Ngã, ngươi đứng cao như vậy, chẳng lẽ không cảm giác sống lưng phát lạnh hay sao?

Vô Ngã chẳng những không giận mà còn cười, khẽ thở dài:

– Ngươi coi vương quyền phú quý như mây bay, bởi vì ngươi còn chưa thật sự nếm trải tư vị của vương quyền phú quý…

Tô Chuyết khẽ giật mình, nhất thời á khẩu không trả lời được. Qua nửa ngày, mới nói:

– Vô Ngã, ta cũng thật thay đổi cách nhìn đối với ngươi. Nghĩ không ra ngươi dám đến Lạc Dương!

Vô Ngã nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:

– Ta có gì mà không dám? Ta làm chưởng giáo Bồ Đề môn, cao tăng thiền môn, nhận được thiệp mời đương nhiên phải tới!

Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, nói:

– Ngươi đừng có giả ngu, ngươi ta đều hiểu, vì tổ chức Phật hội, triều đình đã đem Thiên Trúc Cổ Phật chuyển tới Lạc Dương, ngay bên trong Bạch Mã tự. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ không đoán ra mục đích của ngươi tới đây sao?

Vô Ngã cười cười, nói:

– Đương nhiên là ta đang nhằm về cổ Phật rồi, vốn không cần thiết phải giấm diếm ngươi. Hơn nữa chuyện này không thiếu được còn cần Tô tiên sinh xuất lực nhiền hơn đấy!

Tô Chuyết chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm, nói:

– Vô Ngã, chắc là ngươi nằm mơ giữa ban ngày còn chưa tỉnh? Tại sao ta phải giúp ngươi?

Vô Ngã chỉ cười cười với Tô Chuyết, nâng chung trà lên tỉ mỉ thưởng thức nước trà. Qua một hồi, hắn bỗng lấy ra từ trong ngực một thiết bài đen nhánh đặt lên bàn. Ánh mắt Tô Chuyết run lên, nhìn chăm chú vào thiết bài. Chỉ thấy thiết bài hình lục giác, ở giữa chạm khắc một kim sí đại điểu.

Vô Ngã nói:

– Tô Chuyết, có phải là ngươi rất đang tò mò về Bát Bộ Thiên Long, đúng không?

Thiết bài vừa xuất hiện, ánh mắt Tô Chuyết giống như dính lên trên nó, không còn cách nào dịch chuyển khỏi. Y nhẹ nhàng cầm lấy thiết bài. Tât nhiên là y biết hình vẽ trên thiết bài chính là Già Lâu La, một con chim lớn lấy rồng làm thức ăn. Y cũng biết đây chính là lệnh bài của ân sư mình, Quỷ Ẩn lão nhân Phong Tòng Quy.

Tô Chuyết không khỏi nhớ tới Vệ Tiềm và Quỷ Ẩn, hai người một là Long Chúng, một là Già Lâu La, dường như chú định chính là phải tàn sát lẫn nhau. Bên trong kinh Phật bởi vì thân thể Già Lâu La bị độc tính của độc long phát tác mà chết. Mà Quỷ Ẩn cuối cùng chết dưới độc kế của Vệ Tiềm. Đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là số mệnh?

Vô Ngã thấy Tô Chuyết nhìn đến mê mẩn, nói khẽ:

– Tô Chuyết, chỉ cần ngươi nhận tấm lệnh bài này, thì ngươi có thể kế thừa y bát của sư phụ!

Dương như lời của Vô Ngã có một loại ma lực khiến cho người ta không muốn cự tuyệt. Vô Ngã lại nói:

– Ngươi không cách nào tưởng tượng nổi thế lực Bát Bộ Thiên Long đâu. Ngươi thật sự cho rằng Quỷ Ẩn chỉ bằng trí lực của mình là có thể nhấc lên sóng gió to lớn như vậy trên giang hồ sao? Nếu không có những thủ hạ của Bát Bộ Thiên Long chấp hành thăm dò, ám sát, thì làm thế nào ông ta có thể mưu hại được nhiều vương công đại thần như thế?

Tô Chuyết gật đầu, nói:

– Ta sớm đã nghĩ đến, sư phụ cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Dưới tay sư phụ luôn có một đám tử sĩ bí ẩn làm việc cho ông ấy. Bằng không sư phụ ẩn cư nhiều năm cũng sẽ không hiểu rõ thiên hạ như lòng bàn tay.

Vô Ngã cười nói:

– Tô Chuyết, chỉ cần ngươi gật đầu một cái, những lực lượng đó sẽ làm việc cho ngươi. Ta còn biết, Diệp Thiều cũng giao cho ngươi lệnh bài Thiên Chúng và lệnh bài Kiền Đạt Bà. Lý Tuyên đã bại lộ, bị triều đình truy nã. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta thậm chí có thể giao cho ngươi hai tấm lệnh bài đó! Nhân tài thuộc Kiền Đạt Bà bộ đã tàn lụi, nhưng Thiên Chúng bộ chính là bộ lớn nhất. Đến lúc đó, bên trong Bát Bộ Thiên Long, trừ ta ra thì ngươi sẽ có quyền lực lớn nhất!

Chọn tập
Bình luận
× sticky