Tô Chuyết không khỏi có chút kinh ngạc:
– Tư Mã Bình?
Tư Mã Bình khom người thi lễ một cái, nói:
– Tôn chủ tuyệt đối sẽ không để tiên sinh mạo hiểm một mình!
Tô Chuyết càng thêm giật mình:
– Các hạ là người của Vọng Nguyệt Lâu?
Tư Mã Bình gật đầu nói:
– Tại hạ là thuộc hạ của Vô Gian lâu thuộc thượng tam môn trong Vọng Nguyệt Lâu!
– Thượng tam môn? Vô Gian lâu?
Tô Chuyết nhịn không được hỏi.
– Thế này là thế nào?
Tư Mã Bình cười cười, nói:
– Tiên sinh hỏi như vậy cũng làm tại hạ có chút khó xử!
Tô Chuyết gật gật đầu, nói:
– Minh bạch minh bạch, ta đương nhiên sẽ không để các hạ khó xử. Các hạ không cần nói bí mật của Vọng Nguyệt Lâu cho ta. Nhưng có thể nói cho ta được không, các hạ rốt cục có phải là Tư Mã Bình hay không?
Tư Mã Bình cười đáp:
– Tất nhiên tại hạ là Tư Mã Bình?
Tô Chuyết dường như có chút minh bạch môn đạo trong đó, lẩm bẩm nói:
– Ngươi chính là Tư Mã Bình, Tư Mã Bình chính là ngươi. Tư Mã Bình vừa là Nho môn Thất quân tử, lại là người của Vọng Nguyệt Lâu!
Y bỗng nhiên nở nụ cười:
– Ha ha… Ta hiểu rồi…
Tư Mã Bình cũng cười theo, nói:
– Tô tiên sinh quả nhiên là trí tuệ hơn người, hèn chi được tôn chủ thưởng thức như thế!
Tô Chuyết vội vàng ngăn lại lời hắn nói, hỏi:
– Vừa rồi là các hạ ném đồng tiền?
Tư Mã Bình thở dài, nói:
– Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể cứu được Hoàng Phủ Tùng…
Hắn chuyển chủ đề, nói:
– Chẳng qua, sự tình mà Tô tiên sinh muốn biết, tại hạ cũng đã tra được. Người mà tiên sinh muốn tìm còn muốn nhìn chằm chằm vào tình thế phát triển của Nho môn, đến nay còn chưa rời đi. Ra ngoài thư viện đi thẳng mười dặm đất có một trấn nhỏ. Người đó ngay ở khách sạn Chiêu Tài!
Tô Chuyết chắp tay nói:
– Như vậy đa tạ Tư Mã huynh! Chuyện nơi này…
Tư Mã Bình khoát khoát tay, nói:
– Tiên sinh yên tâm, chuyện nơi này tại hạ tự có biện pháp xử lý!
Tô Chuyết gật đầu, không do dự xoay người đi về phía trấn nhỏ mà Tư Mã Bình nói. Đi nửa canh giờ, quả nhiên trông thấy khách sạn Chiêu Tài mà Tư Mã Bình nói tới.
Trong khách sạn cũng chẳng có mấy người, trước cửa ngay cả một tiểu nhị cũng không có, giống như không muốn làm ăn vậy. Tô Chuyết cất bước vào cửa, liền nghe chưởng quỹ nói ra:
– Xin lỗi, bản điếm đã được người bao hết rồi, mời khách quan tìm nơi khác vậy!
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một giọng nữ non nớt nói:
– Chưởng quỹ, để người đó vào đi!
Tô Chuyết quay đầu nhìn, thì thấy một cô bé ngồi trên một chiếc ghế dài bên cửa sổ. Nàng tuổi còn nhỏ, ngồi trên chiếc ghế cao lớn, hai chân với không tới đất, lắc la lắc lư giữa không trung. Cô bé này chính là đệ tử mới của Quỷ Ẩn, Triệu Lăng!
Triệu Lăng mặc vào một thân áo đỏ xinh đẹp, làm sắc mặt nàng càng có vẻ trắng nõn. Dưới chân là một đôi giày đỏ còn thêu phượng hoàng sắc vàng. Đôi giày đỏ theo chân nàng đong đưa tới lui có chút đẹp mắt.
Tô Chuyết bước lên cười cười với Triệu Lăng. Đối với cô bé này, y thực sự không nhấc nổi cảnh giác và đề phòng như đối với Quỷ Ẩn. Nhưng y cũng biết, cô bé này nhìn có vẻ hồn nhiên ngây thơ, lại là người kế thừa Quỷ Ẩn, tuyệt đối không thể coi thường.
Triệu Lăng ngọt ngào kêu một tiếng:
– Sư huynh!
Tô Chuyết cười nói:
– Ngươi không cần gọi ta là sư huynh, Quỷ Ẩn sớm đã không nhận ta là đồ đệ rồi!
Triệu Lăng lại lắc đầu, nói:
– Sư huynh sai rồi, trong mắt sư phụ, chúng ta giống như là một tác phẩm nghệ thuật được kỳ công chạm khắc mài giũa. Muội còn chỉ là một cục đá thô, mà sư huynh đã là danh tác truyền thế rồi. Làm sao sư phụ lại không nhận sư huynh?
Tô Chuyết sững sờ, không ngờ là Triệu Lăng tuổi còn nhỏ vậy mà có thể nói ra những lời như này. Y cười cười, nói:
– Theo lời ngươi nói, chẳng phải chúng ta đều là món đồ chơi trong tay Quỷ Ẩn à?
Triệu Lăng vẫn như cũ cười nói tự nhiên:
– Đương nhiên! Thủ đoạn của sư phụ cực lớn, tất nhiên chúng ta đều phải ngoan ngoãn cho sư phụ tạo hình. Làm sao chúng ta có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của sư phụ chứ?
Tô Chuyết khẽ giật mình, cảm thấy trong lời nói của nàng dường như ẩn chứa thâm ý. Y không muốn nhiều lời với Triệu Lăng nữa, thản nhiên nói:
– Quỷ Ẩn ở đâu?
Triệu Lăng nhảy xuống ghế dài, nói:
– Đi theo muội!
Nói xong đi trước dẫn đường, hai bím tóc nhỏ trên đầu nhẹ nhàng vung vẩy theo bước chân của nàng, Tô Chuyết theo cô bé đi vào hậu viện, hoàn cảnh nơi này mặc dù có hơi đơn sơ nhưng cũng yên tĩnh. Trong viện có một cây đại thụ, Quỷ Ẩn đang nằm trong ghế dựa dưới cây, khoan thai hóng mát. Mà đứng bên cạnh ông ta bất ngờ chính là Nam Cung Sinh.
Nam Cung Sinh kính cẩn lễ phép với Quỷ Ẩn, hoàn toàn không có sự ngạo ngễ của Nho môn Thất quân tử.
Triệu Lăng bẩm báo nói:
– Sư phụ, sư huynh đã tới!
Hai mắt Quỷ Ẩn khép hờ, khoát tay áo, Triệu Lăng liền lui sang một bên. Tô Chuyết bước lên cười lạnh nói:
– Ông sớm biết là ta sẽ đến?
Quỷ Ẩn mỉm cười, nói:
– Ngươi là ta dạy ra, sớm hay muộn cũng có thể tìm tới chỗ này, làm sao ta lại không tính được?
Tô Chuyết nhìn thoáng qua Nam Cung Sinh, nói:
– Hóa ra Nam Cung Sinh cũng là quân cờ mà ông xếp vào Nho môn!
Điểm này Tô Chuyết xác thực không nghĩ tới, nếu không cũng sẽ không để Nam Cung Sinh có cơ hội ra tay giết chết Hoàng Phủ Tùng. Y vốn cho rằng Quỷ Ẩn giả mạo Đoan Mộc Tường lôi kéo Hoàng Phủ Tùng, thủ đoạn như vậy đã rất cao minh. Giờ phút này mới chính thức nhìn ra Quỷ Ẩn đã mưu tính lâu dài đến cỡ nào.
Quỷ Ẩn thản nhiên nói:
– Tính tình của Hoàng Phủ Tùng trời sinh nhu nhược, khó mà làm nên đại sự. Hắn có thể vào mắt của ta, chẳng qua bởi vì hắn đứng hàng lão tam trong thất quân tử mà thôi!
Quỷ Ẩn dừng một chút, bỗng nhiên ngồi thẳng người, nói:
– Kỳ thật chẳng phải ngươi cũng xếp đặt nhân thủ trong Nho môn sao? À, đúng, ngươi không có tâm cơ như vậy. Ta nghĩ, kẻ đó nhất định là được nha đầu Vệ Tú sắp đặt đúng không!
Quỷ Ẩn liệu sự như thần, Tô Chuyết cũng không nhịn được kinh hãi. Chỉ nghe Quỷ Ẩn lại nói:
– Nho môn kéo dài ngàn năm, môn nhân khắp thiên hạ. Miếu đường hay dân gian, phàm là địa phương có người đọc sách, đều là phạm vi thế lực của Nho môn, thanh thế to lớn, cho dù Thiếu Lâm hay là Cái Bang tự xưng thiên hạ đệ nhất đại bang, chỉ sợ cũng khó có thể với tới. Quái vật khổng lồ như vậy, trong mắt người đời có lẽ là nghiêm nghị bất khả xâm phạm. Nhưng mà trong mắt người thông minh, Nho môn chỉ như là một con dê đợi làm thịt, ai cũng có thể đến kiếm một chén canh!
Lần đầu tiên Tô Chuyết nghe được kiểu nói như vậy, không khỏi nhíu mày.
Quỷ Ẩn đứng dậy đi đến trước mặt Tô Chuyết, nói:
– Đạo lý này, Hoàng đế lão nhi biết, ta biết, Vô Ngã cũng biết. Mà ngay cả nha đầu miệng còn hôi sữa Vệ Tú cũng có thể hiểu rõ. Chẳng lẽ Tô Chuyết ngươi lại không nghĩ ra điểm này? Nho môn thanh thế lớn đấy, võ công tinh diệu đấy. Nhưng cũng chỉ là một lũ văn nhân cổ hủ chỉ biết nhân nghĩa đạo đức mà thôi. Môn phái như vậy trời sinh chính là nơi để người thông minh đánh cờ! Thế nên, ta sắp xếp người của mình vào Nho môn, có gì khó hiểu hả?
Tô Chuyết cười lạnh nói:
– Thế nhưng dã tâm của ông quả thực quá lớn, ông muốn khống chế toàn bộ Nho môn hay sao?
Quỷ Ẩn cười ha ha, nói:
– Đây chỉ là vấn đề được chia bao nhiêu thịt mà thôi! Kỳ thật toàn bộ thiên hạ chẳng lẽ không giống như là một tấm bánh nướng hay sao? Mà những người có thể chia miếng bánh này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Đương nhiên Hoàng đế lão nhi được chia một miếng lớn nhất, còn tiếp theo à, Vô Ngã muốn chia một khối, Vọng Nguyệt Lâu cũng mưu toan chia một khối. Còn Thiếu Lâm, người xuất gia không có hứng thú. Tứ Hải Minh chẳng qua là một lũ trộm cướp thấy lợi quên nghĩa, cũng khó thành đại sự. Trong thiên hạ liệu còn người nào có bản lĩnh đến cướp hay sao?
Tô Chuyết hừ một tiếng, nói:
– Không biết ông muốn chia một miếng lớn bao nhiêu?
Quỷ Ẩn cười nói:
– Tô Chuyết, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi cũng có thể chia một miếng!
(chưa xong còn tiếp.)