Chu Thanh Liên sững sờ, mặc dù ông không nhìn thấy nhưng công phu của ông đã đến trình độ khí cơ có thể cảm giác được người chung quanh. Nhưng vào căn phòng này lâu như thế mà ông vẫn không có phác giác còn có người khác trong phòng, ông không khỏi mỉm cười:
– Muội tử, không ngờ võ công của ngươi lại có tinh tiến!
Diệp Thiều nói:
– Chu đại ca nói đùa, đối với ta mà nói, võ công đã không còn là chuyện quan trọng rồi.
Bà mỉm cười nhàn nhạt, Tô Chuyết có thể nhìn ra trong nụ cười bà ấy dường như có chút cảm xúc khác, phảng phất như khám phá ra sự lạnh nhạt và giải thoát của việc đời.
Chu Thanh Liên cũng nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Diệp Thiều, cau mày nói:
– Muội tử hình như có tâm sự?
Trong phòng có mấy băng ghế, Diệp Thiều thấy hai người còn bị trói hai tay, nhưng người của Nho môn lại hết sức tự phụ, chỉ qua loa thắt nút. Diệp Thiều cởi dây cho bọn họ, ba người tìm ghế ngồi xuống, Diệp Thiều cười nói:
– Chu đại ca, lúc đầu ta chưa từng muốn liên lụy đến huynh, không ngờ lại biến khéo thành vụng…
– Ồ?
Chu Thanh Liên có chút giật mình.
– Chẳng lẽ không phải là ngươi lưu lại những ký hiệu đó ư?
Diệp Thiều lắc đầu nói:
– Những ký hiệu đó đương nhiên là ta lưu lại…
Tô Chuyết quan sát lời nói và sắc mặt, đã đoán được huyền cơ trong đó. Y thấy vẻ mặt Chu Thanh Liên mờ mịt, giải thích nói:
– Những ký hiệu kia mặc dù là Diệp tiền bối lưu lại, nhưng cũng không phải là tín hiệu cầu cứu Chu tiền bối!
Chu Thanh Liên nghi ngờ nói:
– Vì sao thế?
Tô Chuyết cười nói:
– Diệp tiền bối không biết là ngài sẽ đến Tô Châu tìm bà ấy, làm thế nào biết trước mà cố ý lưu lại ký hiệu thông báo tin tức của Bát Bộ Thiên Long để cầu cứu ngài đây? Nếu Diệp tiền bối muốn cầu cứu thì sẽ lưu lại ký hiệu của Vọng Nguyệt Lâu trước. Tai mắt của Vọng Nguyệt Lâu trải rộng thiên hạ, tin tức truyền đi càng nhanh hơn. Bởi vậy, những ký hiệu đó không phải là vì cầu cứu!
Chu Thanh Liên có chút kinh ngạc, hỏi Diệp Thiều:
– Vậy tại sao ngươi lưu lại những ký hiệu đó?
Diệp Thiều thở dài, nói:
– Thực không dám giấu giếm, hơn nửa năm qua ta ẩn cư ở Tô Châu, một lòng hướng Phật, khám phá đủ chuyện ngày xưa. Nhìn lại cả đời mình, từ thuở thiếu niên gặp đại nạn, cho đến về sau vì báo thù không tiếc gả cho Vệ Tiềm, thậm chí sau đó vứt bỏ nữ nhi, đào vong nửa đời. Mỗi một bước đi, mỗi một việc làm, chính là một lần sai. Bây giờ ta một thân tội nghiệt, tỉ mỉ sám hối, đúc thành từng chút thiếu sót, trừ đi sự vô tri của mình, thì còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn!
– Ồ? Nguyên nhân gì?
Chu Thanh Liên hỏi.
Tô Chuyết cười nói:
– Dĩ nhiên chính là cái tổ chức Bát Bộ Thiên Long!
Diệp Thiều liếc mắt nhìn Tô Chuyết, gật gật đầu, ánh mắt lộ ra khen ngợi. Tô Chuyết nói tiếp:
– Bởi vậy Diệp tiền bối lưu lại ký hiệu của Bát Bộ Thiên Long cũng không phải là vì cầu cứu, mà là muốn dẫn dụ người của Bát Bộ Thiên Long tới để bọn hắn nổi lên xung đột cùng triều đình!
Lần này Diệp Thiều cũng có chút kinh ngạc, không ngờ mục đích của mình lại bị Tô Chuyết đoán hết được, giống như là hắn có thể nhìn thấu tâm tư của mình vậy. Chu Thanh Liên gật đầu, thở dài, nói:
– Muội tử, ý tưởng của ngươi dĩ nhiên là tốt, nhưng mà có chút không thông! Hơn nữa lấy bản thân làm mồi nhử chẳng phải là có chút mạo hiểm hay sao?
Diệp Thiều cười nhạt một tiếng, nói:
– Đáng tiếc là ta đánh giá cao tầm quan trọng của mình, cho rằng chỉ cần hành tung của ta vừa lộ thì sự truy sát của Bát Bộ Thiên Long tất nhiên sẽ tới trong chớp mắt. Không ngờ nhiều ngày như vậy mà vẫn không có một chút động tĩnh, trái lại kéo hai người đến đây!
Chu Thanh Liên nói:
– Cách làm của ngươi chẳng những mạo hiểm mà lại không có ý nghĩa. Bây giờ chúng ta còn chưa làm rõ được thân phận của tất cả mọi người trong Bát Bộ Thiên Long, giống như mò kim đáy biển, tốn công vô ích.
Tô Chuyết bỗng nhiên nói:
– Có lẽ không phải là Diệp tiền bối không đủ sức hấp dẫn, mà là Bát Bộ Thiên Long đã có vẻ ốc không mang nổi mình ốc rồi!
– Ồ? Có ý gì?
Chu Thanh Liên và Diệp Thiều đều có chút hiếu kì.
Tô Chuyết nhìn xem hai người, biết là thời điểm nên nói thẳng ra. Y hít sâu một hơi, nói:
– Kỳ thật vãn bối đã biết thân phận của tất cả mọi người trong Bát Bộ Thiên Long, vẫn muốn tìm hai vị thương nghị. Chỉ là một mực không có cơ hội, không ngờ bây giờ đồng loạt trở thành tù nhân, cũng là nhàn hạ khó có được.
Y cười khổ một tiếng, nói tiếp:
– Tám vị bộ trong Bát Bộ Thiên Long; Càn Đạt Bà, Khẩn Na La, là hai vị tiền bối, chuyện này không cần nhiều lời. Thiên bộ là Lý Tuyên; Dạ Xoa là đứa cô nhi của Đường Môn Tứ Xuyên, Đường Mặc; hai kẻ này mọi người cũng đã rõ ràng. Gia sư Quỷ Ẩn chính là Già Lâu La, Nhạc Dương hầu Vệ Tiềm là Long Chúng, chắc là hai vị tiền bối cũng đã biết?
Chu Thanh Liên chậm rãi gật đầu, mấy năm trước trên núi hoang ở vùng ngoại ô Biện Kinh, ông đã biết thân phận của hai người này. Chẳng qua bây giờ nghe lại lần nữa từ trong miệng Tô Chuyết thì vẫn có chút kinh hãi.
Tô Chuyết nói tiếp:
– Hai người còn lại, A Tu La là Thổ Phiên La Hầu Pháp Vương, Vô Pháp; Ma Hô La Già là truyền nhân của Thiên Trúc cổ yoga công, Phiên Tăng Vô Thiên.
Chu Thanh Liên trầm mặt như nước, nhẹ gật đầu, nói:
– Bát Bộ Thiên Long quả nhiên mỗi một vị đều không phải là nhân vật đơn giản. Bất luận một vị nào cũng có thể đủ sức một mình đảm đương một phía, xông ra một phen thành tựu trên giang hồ!
Diệp Thiều đồng ý nói:
– Nhân vật trong Bát Bộ Thiên Long không ai mà không phải là danh nhân đương thời. Hơn hai mươi năm trước, nếu không phải là gia sư bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, đoán chừng cũng sẽ không truyền cho ta vị trí của Càn Đạt Bà.
Tô Chuyết cười nói:
– Diệp tiền bối, lệnh sư Long tiền bối năm đó là giả chết, chắc hẳn chuyện này tiền bối đã sớm biết?
Diệp Thiều nhíu mày, nói:
– Sao ngươi biết được?
Tô Chuyết nói:
– Tháng trước vãn bối may mắn từng gặp Long tiền bối một lần, chẳng qua là…
Diệp Thiều bỗng nhiên đứng dậy, lộ ra mười phần lo lắng, hỏi:
– Sư phụ người đang ở đâu? Chẳng qua là sao?
Tô Chuyết buồn bã nói:
– Chẳng qua là, Long tiền bối đã qua đời.
Diệp Thiều ngồi phịch xuống, trong lòng chập trùng không chừng. Năm đó mặc dù bà suy đoán sư phụ có lẽ còn chưa chết, hơn nữa từng dùng thủ đoạn tương tự để lừa Yến Linh Lung. Nhưng qua nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối không có tin tức của sư phụ. Bây giờ chợt nghe thấy tin tức, lại nghe được tin dữ theo sau, tâm tình chập chùng cũng là có thể đoán được.
Tô Chuyết không muốn nói nhiều về sự tình Long Nhập Hải, liền nói sang chuyện khác:
– Cá Lĩnh, đương nhiên hai người cũng biết đến.
Chu Thanh Liên trầm giọng nói:
– Không sai, người này võ công cao cường, lòng dạ thâm sâu, ta cũng có chút kiêng kị. Hắn đến cùng là ai?
Tô Chuyết đáp:
– Hắn chính là chưởng môn Bồ Đề môn, Vô Ngã!
Chu Thanh Liên hít vào một hơi, nói:
– Bồ Đề môn là môn phái Thiền tông, từ trước đến nay hành sự khiêm tốn. Thì ra Bồ Đề môn lại chính là Bát Bộ chi chủ!
Ông cảm khái một hồi, bỗng nhiên lại hỏi:
– Tô Chuyết, ngươi làm thế nào biết những chuyện này?
Tô Chuyết cười nói:
– Thực không dám giấu giếm, một năm qua vẫn bối vẫn luôn đối đầu với Bát Bộ Thiên Long, cũng từng giao thủ với Vô Ngã. Thế nên mới chậm rãi thăm dò tinh tường thân phận của những người này!
Chu Thanh Liên thở dài, nói:
– Để ta tìm hiểu mười mấy năm cũng chẳng thu hoạch được gì. Không ngờ ngươi chỉ mất một năm là điều tra rõ ràng những người này. Quả thực là hổ thẹn!
Tô Chuyết nói:
– Chỉ là vãn bối may mắn một chút mà thôi.
Diệp Thiều bỗng nhiên nói:
– Vừa rồi ngươi nói, người của Bát Bộ Thiên Long hiện giờ thì ốc còn không mang nổi mình ốc, nghĩa là sao?
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
– Bởi vì gia sư, Quỷ Ẩn Phong Tòng Quy, ba năm trước đây cũng chưa chết!
– Cái gì? Phong đại ca còn chưa chết?
Diệp Thiều cả kinh nói.
Tô Chuyết chậm rãi gật đầu. Chu Thanh Liên bỗng nhiên thở dài:
– Xem ra trên đời lại sắp trải qua một phen mưa gió!
Tô Chuyết tràn đầy đồng cảm, nói:
– Năm đó Quỷ Ẩn giả chết, chính là vì tránh thoát tai mắt của Vô Ngã, ẩn núp chờ thời để đấu với Vô Ngã một trận!
(chưa xong còn tiếp.)