Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 18 – Chương 20: Trở Về Từ Cõi Chết

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Câu nói của người này khảm vào trong tâm của mọi người. Phong đạo nhân hô:

– Mọi người sóng vai mà lên!

Nói xong tay trái cầm kiếm, phóng về phía Hắc Thủy tướng quân.

Tay trái của ông ta mặc dù độ linh hoạt kém xa tay phải, nhưng ỷ vào số đông cũng không sợ tên đầu lĩnh hải tặc thần bí này. Tiếng hô của Phong đạo nhân cũng kích thích lòng dũng mãnh gan dạ của đồng bạn. Trên boong thuyền bảy tám người bao vây Hắc Thủy tướng quân, trong nháy mắt đã tiến hành chiến đấu.

Hắc Thủy tướng quân tránh né dịch chuyển dưới chiêu thức của bọn họ, không hề rơi vào hạ phong một chút nào. Long Tiểu Thanh nói:

– Tô đại ca, chúng ta cũng lên đi!

Tô Chuyết đang ngưng thần nhìn xem chiêu thức của Hắc Thủy tướng quân, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái. Thân thủ của người này hình như có chút quen thuộc, không biết từng thấy ở nơi nào. Hắn biết đây chỉ là bản thân suy nghĩ lung tung, bởi vì người mà hắn từng gặp cũng không có võ công quỷ dị lanh lẹ như thế. Cho dù là Vô Ngã thì lộ số võ công cũng khác biệt so với Hắc Thủy tướng quân.

Hắn trầm tư một hồi, không có nghe thấy lời của Long Tiểu Thanh. Long Tiểu Thanh cũng mặc kệ hắn, tách ra song chưởng rồi xông về phía Hắc Thủy tướng quân. Tô Chuyết nhìn thấy nàng giao thủ cùng đối phương thì mới giật nảy cả mình. Mắt thấy Hắc Thủy tướng quân bị bảy tám người vây công, dường như căn bản không chú ý đến Long Tiểu Thanh, lúc này mới thoáng yên tâm.

Chợt nghe được trên mặt biển có người hô:

– Hải tặc giết tới rồi!

Thì ra đám người Cảnh Phương đã bơi đến gần thuyền lớn, mà trên bờ cũng có mười tên áo đen lần lượt vọt tới, bắt đầu bơi nhanh đến trợ giúp.

Khóe mắt của Phong đạo nhân liếc thấy tình huống này, cánh tay nhanh hơn, muốn nhanh chóng đánh bại Hắc Thủy tướng quân. Tô Chuyết hô với đám người Cảnh Phương đang chạy tới cạnh thuyền:

– Nhanh lái thuyền!

Trên mặt biển mấy lão giả cõng thi thể đồng bạn, bò lên boong thuyền trước tiên. Bọn họ nghe thấy tiếng la của Tô Chuyết thì lập tức hành động. Một người kéo mỏ neo thuyền, một người khác kéo dây thừng giương cánh buồm lên, còn có một người chạy vào khoang lái xoay bánh lái.

Trên biển sóng cuộn rất lớn, mỏ neo thuyền vừa rời mặt nước, sóng biển phun trào, thân thuyền mạnh mẽ lắc lư một cái. Những người đang kích đấu trên thuyền thì chấn động thân thể, Long Tiểu Thanh lảo đảo, dưới chân trượt đi, đột nhiên ngã ra bên ngoài mạn thuyền. Tô Chuyết cả kinh, hai chân nhún xuống đất, thân thể nhảy ra ba trượng, ôm cơ thể của Long Tiểu Thanh kéo nàng lại từ mép thuyền.

Bởi vì phen biến cố này mà Hắc Thủy tướng quân thoáng mất tập trung. Cao thủ tranh chấp sao có thể có một thoáng buông lỏng? Phong đạo trưởng nắm lấy cơ hội, kiếm gỗ đào xòe ra mấy đóa kiếm hoa, kiếm thế bao phủ toàn thân Hắc Thủy tướng quân.

Hắc Thủy tướng quân liên tiếp lui về phía sau, vừa vặn thối lui đến bên cạnh Tô Chuyết. Tô Chuyết nhìn thấy sơ hở, đánh ra một chưởng. Một chưởng này vốn không hi vọng có thể thành công, bởi vậy không dám dốc hết toàn lực để tránh bị đối phương phản kích. Ai ngờ Hắc Thủy tướng quân hoàn toàn không có phòng bị, bên hông trúng chưởng, thân thể lập tức mất thăng bằng rơi xuống biển rộng.

Chỉ nghe “Tõm” một tiếng, Hắc Thủy tướng quân rơi vào trong nước. Lúc này cánh buồm trên thuyền đã căng phồng, con thuyền lắc lư chạy về phía biển cả. Thuyền chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát chỗ mà Hắc Thủy tướng quân bị thương rớt xuống nước đã cách xa mấy trượng rồi.

Đám thanh niên Cảnh Phương vội vàng thúc đẩy nội lực đạp nước trong biển một hồi, rốt cục miễn cưỡng bắt kịp. Được đám người trên thuyền trợ giúp mới vất vả bò lên trên boong thuyền.

Đoan Mộc Tường vừa lên boong thuyền, liền chỉ vào mũi Tô Chuyết mà mắng:

– Tô Chuyết, chúng ta còn chưa lên thuyền mà ngươi dám bảo người ta lái thuyền rồi. Ngươi rõ ràng có chủ tâm muốn hại chết chúng ta!

Tô Chuyết lạnh lùng nói:

– Nếu không xuất phát, bị hải tặc đuổi kịp chỉ sợ mọi người không ai trốn thoát.

Mấy người trên thuyền từ xa trông thấy bọn áo đen trên bờ biển, nghĩ lại mà phát sợ, đều biết Tô Chuyết nói không ngoa. Phong đạo nhân nói:

– Tô tiên sinh nói không sai. Hơn nữa nếu không phải Tô tiên sinh đánh cho Hắc Thủy tướng quân té xuống biển, chúng ta chưa chắc có thể bình yên thoát thân đâu!

Người khác cũng gật đầu phụ họa, Đoan Mộc Tường không còn lời nào để nói, phẫn hận trừng mắt nhìn Tô Chuyết, lạnh lùng nói:

– Chỉ cần trở lại Vô Song đảo, tìm đảo chủ đối chất một phen, liền có thể biết dụng tâm hiểm ác của Tô Chuyết, các người chờ xem!

Hắn nói xong quay người trở về buồng nhỏ trên thuyền, không đi ra nữa. Long Tiểu Thanh đã chỉ huy nhân thủ lái chiếc thuyền lớn vào quỹ đạo. Quần áo của người trên boong thuyền đều đã ướt đẫm, dính ở trên thân vừa lạnh vừa khó chịu. Phong đạo nhân nói:

– Mọi người mau trở lại khoang thuyền đi, trước tiên hơ quần áo cho khô rồi nói!

Lúc này mọi người mới nối đuôi nhau vào khoang thuyền, cởi ra áo quần ẩm ướt trên thân. Đám người rất căm hận bọn hải tặc giết chết nhiều người phe mình, khó tránh khỏi đem hỏa khí phát tiết lên bàn ghế trong khoang thuyền.

Phong đạo nhân dứt khoát bổ ra bàn ghế bị đánh nát, cầm lên đèn lồng treo trên vách tường, tìm một bồn sắt rồi nhóm lửa lên.

Tất cả mọi người vây quanh đống lửa, cảm thụ được một tia nhiệt độ, lúc này mới tin tưởng mình đã trở về từ cõi chết. Chuyến này ai cũng không ngờ rằng kết cục sẽ là như vậy, chẳng những Phong đạo nhân tuổi tác lớn không nói một lời, ngay cả mấy người Cảnh Phương bình thường thích khoe khoang nhất cũng bỗng nhiên đổi tính, trở nên trầm mặc.

Không biết vì sao, Tô Chuyết vừa vào buồng nhỏ trên thuyền liền cảm giác có chút kỳ quái. Chờ khi nhìn thấy Phong đạo nhân cầm đèn lồng châm lửa, trái tim của hắn đột nhiên trầm xuống, chỉ thấy trên chụp đèn lồng bất ngờ có một tiêu ký hình rồng màu đen.

Trước đó cái tiêu ký này còn không có nổi bật, nhưng hiện tại nhìn thấy thì lại có vẻ chói mắt. Bởi vì chiếc đèn lồng này bất ngờ trông giống như đúc với chiếc đèn lồng trong cơn ác mộng kia của mình. Nhất là tiêu ký hình rồng quả thực như sắp hóa thành chân long ở trước mắt. Tô Chuyết bỗng nhiên đẩy cửa ra, đi lên boong thuyền mưa to gió lớn.

Long Tiểu Thanh cảm thấy kỳ quái, vội vàng tìm áo tơi mũ rộng vành, đi theo Tô Chuyết ra ngoài. Chỉ thấy Tô Chuyết đứng ở đầu thuyền ngóng nhìn mặt biển cuồn cuộn, không biết đang suy nghĩ gì. Nàng đi qua phủ thêm áo tơi cho Tô Chuyết, lúc này Tô Chuyết mới phát giác.Long Tiểu Thanh thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc, hỏi:

– Tô đại ca, huynh đang suy nghĩ gì?

Tô Chuyết không có trả lời nàng, gió biển thổi qua, nội tâm vừa rồi chấn động thoáng bình phục. Một lát sau, hắn mới hỏi:

– Tối nay sóng gió lớn thế này, con thuyền sẽ không xảy ra chuyện chứ?

Long Tiểu Thanh cười đáp:

– Ta còn tưởng là huynh đang lo lắng cái gì, thì ra là cái này. Yên tâm đi, từng người ở Vô Song đảo đều là hảo thủ lái thuyền chơi thuyền, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

Tô Chuyết gật đầu, lại hỏi:

– Cho dù thuyền không bị lật, chỉ sợ cũng khó có thể tìm được vị trí của Vô Song đảo.

Long Tiểu Thanh nói:

– Đi thuyền trên biển bình thường đều dựa vào mặt trăng mặt trời ngôi sao hướng dẫn. Nhưng lúc trời đêm mưa gió giống như tối nay thì chúng ta phải dựa vào la bàn!

– La bàn?

Tô Chuyết chưa từng ra biển đương nhiên cũng chưa từng thấy la bàn.

Long Tiểu Thanh giải thích nói:

– La bàn là dùng nam châm chế thành, có thể luôn luôn chỉ hướng nam bắc.

Tô Chuyết lẩm bẩm nói:

– Hóa ra còn có đồ vật thần kỳ như vậy…

Long Tiểu Thanh cười nói:

– Tô đại ca yên tâm đi! Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta có thể đến được Vô Song đảo vào trời sáng! Hết thảy đều kết thúc!

Tô Chuyết gật gật đầu, đột nhiên thở dài, nói:

– Kết thúc cả rồi sao…

Long Tiểu Thanh khó hiểu mà nói:

– Hắc Thủy tướng quân chết rồi, chuyến này coi như đại công cáo thành!

Tô Chuyết lắc đầu nói:

– Ta đánh một chưởng kia vốn không có dùng toàn lực, do đó Hắc Thủy tướng quân tuyệt đối sẽ không mất mạng.

Long Tiểu Thanh nói:

– Nhưng mà hắn đã rớt xuống biển rồi, cho dù là không chết chìm thì ở trên đảo đó cũng không có thuyền. Bọn hắn chỉ có thể bị nhốt trên đảo đến chết mà thôi!

Tô Chuyết cau mày nói:

– Thế nhưng cô nương không cảm thấy kỳ quái sao? Một hòn đảo hải tặc to như vậy, nhiều hải tặc như vậy mà chỉ có một chiếc thuyền?

Long Tiểu Thanh cũng cau mày nói:

– Nói đến đây, xác thực có chút kỳ quái. Hơn nữa chiếc thuyền này cũng không giống như thuyền hải tặc.

– Ồ?

Long Tiểu Thanh giải thích nói:

– Thuyền hải tặc bình thường có hình thể hẹp dài, có thể tăng tốc độ di chuyển. Nhưng chiếc thuyền này lại giống như là thuyền chở hàng!
 

Chọn tập
Bình luận
× sticky