Đám người đều cả kinh:
– Thuốc nổ?!
Hoài Thiện nhặt một chút bột phấn màu đen từ trên tay Tô Chuyết, đặt gần mũi ngửi ngửi, sắc mặt nặng nề, trầm ngâm nói:
– Tại sao lại có thuốc nổ ở chỗ này?
Bạch Tam Kiếm đáp:
– Đương nhiên là sử dụng cho việc phá núi đào mỏ rồi!
Ông ta không biết quá trình lấy quặng nên nói lung tung.
Hàn Trung Dự liền lắc đầu, nói ra:
– Không! Thân núi nhỏ hẹp, chỉ có thể dựa vào sức người đào móc. Nếu như dùng thuốc nổ phá núi, chỉ sợ nơi này sẽ bị nổ sập!
Tô Chuyết gật gật đầu, nói:,
– Không sai, ta nghĩ mỏ bạc hoang phế chính là do bị thuốc nổ đánh sập, mà những người đào mỏ thì bị kẻ khác hại chết ngay tại đây! Ta vừa mới kiểm tra qua, hài cốt ở đây có nhiều dấu vết tổn hại, những người này bị đá lớn đè chết. Mà trên con đường chúng ta đi vào, hài cốt ở chỗ đó không bị tổn hại. Đó là bởi vì bọn họ không bị đá đè chết, muốn đào một đường hầm để chạy. Nhưng không thể đào thông, hoặc là đã đào thông được, lại bị người canh giữ ở ngoài giết chết!
Khóe miệng Hàn Trung Dự phát run:
– Rốt cuộc là ai, không ngờ làm ra việc điên rồ như thế!
Tô Chuyết nói:
– Chắc hẳn là kẻ cho xây dựng mỏ bạc vào năm ấy, đã làm ra vụ án mạng bi thảm bực này!
Hoài Thiện chắp tay trước ngực niệm Phật, hỏi:
– Thế nhưng vì sao kẻ đó còn muốn chôn sống những người thợ mỏ ở chỗ này?
Tô Chuyết lắc đầu, đáp:
– Không biết.
Hàn Trung Dự cũng cảm thấy thê thảm, lại phân phó Ninh Huyền Thần lần nữa. Lúc này đám người mới lần theo đường cũ đi về, giờ phút này bên ngoài sắc trời đã tối mịt.
Khúc Thánh Châu nói:
– Tô công tử, lần này công tử đã xem xét hết rồi chứ? Vậy thì nhanh trở về trang đi! Trời tối rồi, tại hạ đã phân phó hạ nhân chuẩn bị kỹ càng thịt rượu, chiêu đãi các vị tiền bối võ lâm!
Hàn Trung Dự hừ lạnh một tiếng, nói:
– Vì sao phải đến Tụ Nghĩa sơn trang, mà không phải Vũ Di kiếm phái hả?
Khúc Thánh Châu cười khẩy nói:
– Lão đã kéo trên dưới Vũ Di kiếm phái đến cửa Tụ Nghĩa sơn trang ta rồi, chẳng lẽ còn muốn mọi người uống gió tây bắc cùng lão sao?
Hàn Trung Dự kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, cả giận nói:
– Khúc Thánh Châu, ta cho ngươi biết. Cái chết của Thanh Trần còn chưa rõ ràng ngày nào, thì ngày đó ngươi vẫn không thoát khỏi liên quan đâu. Ta tuyệt đối sẽ không uống rượu của Tụ Nghĩa sơn trang ngươi!
Khúc Thánh Châu lật mí mắt một cái, khẽ nói:
– Cứ tự nhiên!
Nói xong xoay người rời đi.
Hoài Thiện vội vàng bước ra giảng hòa:
– Chuyện bây giờ chưa rõ, mọi người nên nói bớt một câu đi!
Vệ Tú nói:
– Phương trượng đại sư, nếu Khúc trang chủ đã có thịnh tình, không bằng chúng ta đến dừng chân ở Tụ Nghĩa sơn trang đi. Huống hồ, chuyện này không phải một hai ngày thì có thể giải quyết được, tạm thời còn phải ở lại sơn trang.
Hoài Thiện chắp tay trước ngực nói cám ơn:
– Nếu vậy thì quấy rầy trang chủ rồi.
Hà Ngôn Si và Bạch Tam Kiếm ở một bên nhỏ giọng khuyên nhủ Hàn Trung Dự vài câu, lúc này lão mới đồng ý theo mọi người đến Tụ Nghĩa sơn trang. Đám người một lần nữa lên ngựa, xuôi theo con đường khi đến mà đi. Trên đường Tô Chuyết vẫn luôn trầm mặc không nói, chậm rãi rơi ở phía sau.
Đến trước cửa Tụ Nghĩa sơn trang, chỉ thấy trên đất trống lửa trại ngút trời, Vũ Di kiếm phái và mấy môn phái được Hàn Trung Dự mời tới đã sắp xếp doanh trại. Khúc Thánh Châu lạnh lùng liếc mắt đánh giá, nặng nề hừ một tiếng, đi thẳng vào trang.
Trong trang đã chuẩn bị tốt tiệc rượu, chỉ là giữa đám người vẫn còn có hiềm khích, không hài lòng, rất nhanh thì tản rồi. Hàn Trung Dự tự nhiên rời khỏi trang trở về doanh trại của mình, những người khác thì được sắp xếp tốt chỗ ở trong trang, theo một tôi tớ dẫn trở về phòng của mình.
Tô Chuyết xa xa đi theo Hoài Thiện, trong lòng đầy nỗi băn khoăn. Đi qua chỗ ngoặt, bỗng nhiên trông thấy cách đó không xa có một bóng đen lóe lên. Tô Chuyết nhướng mày, định thần nhìn lại, chỉ thấy hình dáng một bóng lưng. Người kia tựa hồ nghe thấy động tĩnh bên này, cẩn thận quay đầu nhìn lại. Ánh trăng mông lung, mơ hồ chiếu sáng một đường sẹo trên mặt hắn!
Tô Chuyết hơi kinh hãi, thầm nghĩ: Đó không phải là Kiều lão tam sao? Lúc này gã mặc y phục dạ hành là muốn làm gì đây?
Tô Chuyết lắc đầu, chỉ trì hoãn một hồi, mấy người phía trước đã vượt qua hành lang, đi xa. Y không biết đường đi, vừa nghĩ tâm sự, vừa lững thững đi về phía trước. Đi qua một bức tường viện, bỗng nhiên nghe thấy từ bên trong bay ra tiếng đàn khoan thai. Tiếng đàn này du dương uyển chuyển, làn điệu ôn nhu, tựa hồ xuất từ tay nữ tử.
Ở bên trong Tụ Nghĩa sơn trang tràn đầy vũ phu thô mãng này, cầm nghệ càng thành thạo thì càng lộ vẻ đặc biệt.
Tô Chuyết nhất thời nổi hứng, đứng tại chỗ lẳng lặng thưởng thức một hồi. Trong tường đàn tấu chính là một khúc “Tiêu Tương Thủy Vân”, khúc ý khoáng đạt, làm cho người ta mơ màng không thôi. Tô Chuyết phảng phất lại trông thấy ánh mây sắc trời ở hồ Động Đình và tình cảnh bồi hồi nơi đó, nhất thời có chút ngây người.
Người tấu khúc có kỹ nghệ cực cao, ấn nhẹ cung thương, tiêu sái không gò bó. Tô Chuyết nghe nửa buổi, lại hơi nhíu mày. Người này cầm nghệ tất nhiên cao siêu, chỉ là cây đàn dường như không phải là đàn tốt. Chỉ vì bên trong khúc âm mơ hồ có tiếng sắt đá, hoàn toàn phá hư hết làn điệu ý cảnh ban đầu.
Âm thanh này cũng không rõ ràng, người ngoài khó mà phát giác. Vừa lúc hôm nay đụng phải Tô Chuyết. Từ nhỏ Tô Chuyết đi theo sư phụ, cũng luyện thành một đôi lỗ tai thích bắt bẻ. Nếu như trong khúc nhạc có gì tì vết, thì cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Y nghĩ đến đây thì muốn đi vào trong nội viện, xem một chút rốt cuộc là ai đang đánh đàn trong sơn trang. Ai ngờ sơn trang này khá lớn, lượn quanh nửa ngày, nhưng không tìm được cửa sân, ngược lại quên luôn đường đã tới.
Y đang lòng vòng không đầu không đuôi, tiếng đàn trong tường bỗng nhiên ngừng lại.
Tô Chuyết sững sờ, thì nghe tiếng cười của Trúc Ti Khúc vang lên từ sau lưng:
– Tô đại công tử, ngươi đến đây làm gì? Nơi này chính là viện tử nữ khách ở, chẳng lẽ ngươi muốn…
Tô Chuyết quay đầu trông thấy nàng, hơi sững sờ.
Trên tiệc tối Trúc Ti Khúc không muốn bồi tiệc, đã sớm rời đi, Tô Chuyết biết được, nhưng lại không biết nàng ở trong tòa viện này.
Nghe được giọng cười quái dị chế nhạo của nàng, Tô Chuyết đỏ ửng mặt mo, nói ra:
– Tại hạ không biết đường nên không cẩn thận đi nhầm…
Y xấu hổ cười cười, tự nhiên không tiện nói rằng mình theo tiếng đàn mà đến đây.
Trúc Ti Khúc không nghi ngờ gì, chỉ một ngón tay, nói:
– Dọc theo con đường này đi thẳng về hướng đông, thì đến được chỗ ở của các ngươi!
Tô Chuyết nói lời cám ơn, vội vàng đi xa, cũng không cố tìm người đánh đàn vừa nãy rồi. Đi ra mấy bước, y chợt dừng chân, trong lòng cảm thấy nghi hoặc:
– Gian viện tử này là chỗ ở của nữ khách, vậy người đánh đàn là ai? Chẳng lẽ là Vệ Tú?
Ý nghĩ này vừa nổi lên thì đã bị bác bỏ. Vệ Tú vừa mới theo đám người rời đi, căn bản không kịp tới đây đánh đàn. Mà trong sơn trang lại càng không có nữ khách cái khác, nói như vậy, chẳng lẽ người đánh đàn chính là…
Dọc đường Tô Chuyết suy nghĩ lung tung, đi không xa, đã nhìn thấy nguyệt môn Đông viện. Mấy gian phòng trong nội viện đều lấp lóe ánh đèn, mơ hồ có thể thấy được bóng người lắc lư bên trong, chính là đám người Hoài Thiện.
Tô Chuyết bước nhẹ chân, trực tiếp tìm tới gian phòng của mình, đẩy cửa đi vào. Trong phòng không đốt nến, ánh trăng xuyên thấu qua các ô cửa, vẩy xuống một vùng ánh bạc.
Mới vừa vào cửa, y liền căng thẳng tâm thần, khẽ nhíu mày, duỗi tay cầm lên một chén trà trên bàn, quả nhiên trông thấy bên trong còn có nửa chun trà.
Tô Chuyết thở dài, không đầu không đuôi nói ra:
– Nếu đã tới thì còn trốn làm gì?
(*) Tiêu Tương Thủy Vân: https://www.youtube.com/watch?v=ZLBs4HXOZzY