Tô Chuyết nhàn nhạt nói ra:
– Đại Lý quốc thiết thực thi hành Phật giáo, xem như hoàng đế cũng có tiền lệ xuất gia làm hòa thượng. Mà Vân Mộc đại sư ở Đại Lý có địa vị rất cao, mời ông ta ra mặt thuyết phục hoàng đế Đại Lý, tự nhiên mọi việc đều thuận lợi. Trước khi ra mặt ta đã truyền thư cho Vân Mộc đại sư. Bây giờ đoán chắc là Đại Lý quốc đã xuất binh rồi!
Phong Tòng Quy cười lạnh một tiếng:
– Nước xa khó cứu lửa gần, ngươi cho rằng đại quân Thổ Phiên công thành nhanh hơn, hay là quân đội Đại Lý trèo đèo lội suối chạy tới địa điểm giao chiến nhanh hơn?
Tô Chuyết cười cười:
– Ai nói quân đội Đại Lý quốc muốn chạy đến Thục trung?
– Vậy ngươi muốn làm gì?
Phong Tòng Quy cau mày nói.
Tô Chuyết nói:
– Bắc cảnh Thổ Phiên là ngọn núi Côn Luân hiểm trở, bởi vậy tiến vào Thổ Phiên chỉ có hai con đường. Một đường là từ Thục trung tiến vào, một đường khác chính là từ Đại Lý tiến vào. Mà nhiều năm qua Đại Lý và Thổ Phiên đã thành lập một con đường thương mại. Lá trà Miêu Điền Sản chính là thông qua con đường này tiến vào Thổ Phiên buôn bán.
Phong Tòng Quy cả kinh nói:
– Ngươi muốn làm kế sách vây Nguỵ cứu Triệu?!
Tô Chuyết lắc đầu, nói ra:
– Quốc lực của Đại Lý quốc không mạnh, nhiều năm qua an phận ở một góc, không muốn tranh hùng với cường quốc. Mà ta cũng không thích chém chém giết giết như các ngươi. Muốn người Đại Lý vô duyên vô cớ đi khai chiến với người Thổ Phiên, không chỉ bọn họ không nguyện ý, ta cũng sẽ không muốn.
– Vậy ngươi chuẩn bị…
Tô Chuyết cười nói:
– Người Thổ Phiên một lòng tin vào Phật giáo. Vô Ngã, sư huynh của ngươi chính là Lạt Ma Thổ Phiên, còn là nhất đại Pháp Vương, tất nhiên có quyền lực hiệu lệnh quân đội Thổ Phiên. Nhưng mà không biết sư huynh của ngươi so với Liên Hoa Sinh đại sư thì thế nào?
Sắc mặt Vô Ngã và Phong Tòng Quy đồng thời biến đổi. Đoàn Lệ Hoa bỗng nghi ngờ nói:
– Liên Hoa Sinh đại sư là ai?
Tô Chuyết giải thích nói:
– Liên Hoa Sinh đại sư chính là nhân vật khai tông lập phái của Phật giáo Thổ Phiên, địa vị so với sư huynh Vô Pháp của Vô Ngã đâu chỉ hơn gấp đôi? Nếu như người Thổ Phiên nghe nói có kẻ chui vào Thổ Phiên, trộm lấy pháp khí kim thân của Liên Hoa Sinh đại sư, vậy thì sẽ thế nào?
Vô Ngã thở dài một tiếng:
– Chỉ sợ người Thổ Phiên lập tức mất hết ý chí chiến đấu, vội vã muốn chạy về!
– Đúng là như thế!
Tô Chuyết cười nói.
– Kể từ đó, thế cục Tây Nam cũng có thể giải. Còn Đường Mặc ở Thục trung quấy phá, một mình hắn hoàn toàn không có căn cơ, ta nghĩ nếu muốn nhấc lên sóng gió gì chỉ sợ cũng khó đấy!
Đoàn Lệ Hoa chen lời nói:
– Lạc Khiêm nghe nói Thục trung xảy ra chuyện, sớm đã dẫn người chạy về. Có hắn ở đó, còn sợ gã độc thư sinh kia à? Hừ!
Lúc nàng nói chuyện, trong mắt lộ ra ý vui mừng, hiển nhiên trong lòng đã lặng yên thay đổi thái độ đối xử với Lạc Khiêm.
Tô Chuyết cười cười. Phong Tòng Quy bỗng nắm chặt hai tay, gằn từng chữ:
– Như vậy Khiết Đan thì sao? Tô Chuyết, chẳng lẽ ngươi còn có cách nào đối phó đại quân Khiết Đan hay sao?
Tô Chuyết nhíu mày lại, bỗng dưng thở dài.
Phong Tòng Quy nhìn mặt đoán ý, đã biết Tô Chuyết e là cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt. Lão cười lạnh nói:
– Khiết Đan và Đại Tống thù hận kéo dài mấy đời, đại chiến tiểu chiến không ngừng. Ta nghĩ, ngươi tuyệt đối không thể sử dụng âm mưu quỷ kế khiến Khiết Đan lui binh, đúng chứ!
Tô Chuyết buồn bã không đáp. Vô Ngã tiếp lời nói:
– Hơn nữa năm trước hai nước đại chiến một trận, Đại Tống thua trận. Bây giờ trên dưới Đại Tống đã nổi lên lòng e sợ chiến tranh. Thời cơ không thể mất, mà mất rồi sẽ không trở lại, Khiết Đan tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này!
Tô Chuyết chau mày, không nói một lời. Đứng sau lưng Đoàn Lệ Hoa, một người đàn ông trung niên bộ dáng như tiên sinh dạy học bỗng nhiên nói:
– Người Khiết Đan ánh mắt thiển cận, từ trước đến nay chỉ muốn chiếm chút tiện nghi. Bây giờ trên dưới triều đình dần xuất hiện thanh âm đàm phán. Tại hạ nghĩ, chỉ cần phái ra một vị chi sĩ giỏi ăn nói, đi sứ Đại Liêu, biết lấy lợi hại. Ta nghĩ, Khiết Đan sẽ không đánh mà lui!
Phong Tòng Quy trầm giọng hỏi:
– Ngươi là người phương nào?
Người kia mỉm cười, thần thái ổn trọng, ôm quyền đáp:
– Kẻ hèn họ Trương, tên là Hiệu Nghi. Nghe qua đại danh của Phong tiên sinh, hôm nay gặp mặt đủ an lòng cả đời!
Phong Tòng Quy thấy người này khí độ bình thản, không hề hoảng hốt, thì không nhịn được chăm chú nhìn thêm.
Nhưng dáng vẻ người này lạ lẫm, trước kia chưa bao giờ thấy qua. Tô Chuyết cũng không khỏi có chút mờ mịt, không nhận ra người này.
Phong Tòng Quy lạnh lùng nói:
– Trương tiên sinh khí độ siêu nhiên, chắc hẳn nhất định không phải phàm nhân.
Trương Hiệu Nghi cười nói:
– Kẻ hèn bất tài, thẹn làm Vọng Nguyệt Lâu thượng tam môn, lâu chủ của Tung Hoành lâu!
Sắc mặt mọi người biến đổi. Bên trong Vọng Nguyệt Lâu, thần bí nhất là thượng tam môn, gần như không ai biết. Thời điểm ở Bạch Lộc Thư Viện, Tô Chuyết gặp qua Tư Mã Bình, biết được một lầu trong đó là Vô Gian lâu. Mà trước đó cũng suy đoán ra Bạch Đà có thể là một vị đường chủ trong thượng tam môn. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được một vị!
Phong Tòng Quy hắc hắc cười lạnh:
– Trương tiên sinh quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng! Nghe tiên sinh vừa nghị luận một phen, chắc là rõ đại sự trong triều như lòng bàn tay!
– Không dám!
Trương Hiệu Nghi mặc dù khiêm tốn, nhưng cũng không khiêm tốn quá mức. Hắn thản nhiên nói:
– Chỗ chức trách mà thôi!
Nói xong liền ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Phong Tòng Quy cười lạnh mấy tiếng, dường như trong lòng biết rõ. Lão nói:
– Ngươi biết cũng không ít, nhưng không biết biến báo. Bây giờ hoàng đế Đại Liêu tuổi già bệnh nặng, giao phó toàn bộ sự việc cho Thất hoàng tử Gia Luật Hùng Tài. Vị này hùng tâm tráng chí, lập ý muốn tiêu diệt Đại Tống, nhất thống thiên hạ. Ngươi cảm thấy lần này Khiết Đan sẽ tùy tiện nhận chút chỗ tốt mà lui binh hay sao?
Mọi người trầm ngâm không nói. Tô Chuyết thở dài, nói:
– Huống hồ bây giờ nội bộ Đại Liêu, môn nhân phái Thiên Lang nắm giữ triều chính. Có Vệ Thắng ở trong cản trở, chỉ sợ càng khó lui binh!
Phong Tòng Quy cười lạnh:
– Xem ra ngươi còn có chút kiến thức!
Vô Ngã cũng nói:
– Đại Tống người người sợ chiến, chỉ cần một lộ đại quân này là có thể lật đổ thiên hạ!
Tô Chuyết trầm mặc hồi lâu, ung dung mở miệng nói:
– Vô Ngã, cái kế sách vây Nguỵ cứu Triệu mà ngươi vừa nói. Nếu như lúc này có một đội kỳ binh đột nhập cảnh nội Khiết Đan, từ phía sau tập kích quấy rối đại quân Liêu quốc, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?
Phong Tòng Quy hỏi:
– Ngươi vừa nghĩ ra kế sách này sao?
Tô Chuyết lắc đầu, đáp:
– Kế sách này ta đã tính toán rất lâu!
Vừa nói vừa thở dài, hình như còn chưa thể quyết định được.
Sắc mặt Vô Ngã trầm xuống, bỗng lại cười lên ha hả:
– Tô Chuyết, hiện tại Đại Tống bốn phía là địch, các lộ binh mã thì ốc còn không mang nổi mình ốc, vậy đội kỳ binh đấy từ đâu ra đây?
Phong Tòng Quy cũng nói:
– Theo luật pháp Đại Tống, đại quân không có thánh chỉ triều đình tuyệt đối không thể tùy ý điều động, kẻ trái lệnh lấy mưu phản luận xử. Năm đó Triệu Khuông Dận được thiên hạ cũng chẳng vẻ vang gì, luôn luôn sợ hãi thủ hạ làm loạn. Định ra những quy củ này, dẫn đến binh không biết tướng, tướng không biết binh. Tô Chuyết, ngươi định đi đâu điều binh?
Nói xong ngửa mặt lên trời cười to.
Lão dừng một chút, lại nói:
– Huống hồ ngươi mặc dù có thể mưu tính vì biên cảnh Đại Tống, đáng tiếc người của triều đình lại không biết ngươi đã giải quyết tai hoạ ngầm Lý Kế Thiên và Thổ Phiên. Bởi vậy, triều đình tuyệt đối sẽ không điều binh bắc thượng vào lúc này!
Tô Chuyết bỗng hỏi:
– Sư phụ, ông còn nhớ được năm đó ở kinh thành, Vệ Tiềm làm loạn. Cuối cùng có một đạo đại quân vào kinh cứu vua hay không?
Phong Tòng Quy biến sắc:
– Ngươi nói là, Vương Thành?
Tô Chuyết gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
– Năm đó Vương Thành chính đại tướng quân Tây Bắc đạo (*), tay cầm mười vạn tinh binh. Bây giờ vẫn còn trấn thủ biên giới tây bắc. Nếu như ông ta có một đội nhân mã đánh vào Khiết Đan, như vậy có thể đánh cho Liêu quân một phen trở tay không kịp hay không?
(*) đạo: đơn vị hành chánh đời Đường, tương đương với tỉnh ngày nay, thời Thanh, đạo là đơn vị dưới tỉnh