Mấy tên đại hán ngẩn người, lực chú ý bị Tô Chuyết hấp dẫn. Người cầm đầu nói:
– Huynh đệ, ta khuyên ngươi nên bớt lo chuyện người khác thì tốt hơn!
Tô Chuyết cười nói:
– Ngược lại đang lúc rảnh rỗi, một mình ta ngồi nửa ngày ở chỗ này cũng không người đến nói chuyện với ta, buồn chán thì sinh bệnh. Không bằng chúng ta cùng tâm sự cũng tốt!
Tên râu quai nón mắng:
– Phi! Có ai rảnh mà tán chuyện với ngươi! Nếu làm chậm trễ chuyện tốt của Tôn thiếu gia, ai gánh được trách nhiệm?
– Tôn thiếu gia?
Tô Chuyết hỏi nói.
– Tôn thiếu gia đó có chuyện tốt gì? Không bằng các vị nói thử xem, nói không chừng tại hạ có thể giúp các vị tìm người đó!
Mấy người bán tín bán nghi, người cầm đầu rốt cục vẫn nói ra:
– Không nói gạt ngươi, chúng ta là người của Thúy Hồng Lâu huyện Diêu Thành. Chỉ vì có một cô nương chạy trốn, chúng ta mới đuổi theo đến đây. Nàng được công tử của tổng đốc Xuyên Thiểm coi trọng, đêm nay vốn nên bồi Tôn thiếu gia. Ai biết sáng nay thị nữ không chú ý để nàng chạy mất. Nếu như Tôn thiếu gia nổi giận lên, ai cũng không gánh nổi. Nếu như ngươi nhìn thấy, nhất định phải nói cho chúng ta biết!
Tô Chuyết hiểu được, cười lạnh nói:
– Ta tưởng là chuyện gì, hóa ra là bọn nô tài ép con gái nhà lành làm kỹ nữ!
Đám hán tử nghe vậy thì giận dữ, tên râu quai nón mắng:
– Nguyên lai là ngươi đang khinh thường chúng ta! Con mẹ đó nhất định là được ngươi che giấu rồi!
Nói xong giơ côn bổng lên đập thẳng về phía Tô Chuyết.
Tên cầm đầu còn có chút lương tri, không muốn gây họa tới người ngoài, bật thốt lên hô:
– Lão tam, không được!
Nhưng mà đã chậm một bước. Cây gậy trong tay tên râu quai nón đã nện xuống đỉnh đầu Tô Chuyết. Mấy người nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh Tô Chuyết vỡ toang óc.
Ai ngờ cũng không nghe thấy thanh âm gậy gỗ nện vào xương đầu truyền đến, đám người trợn mắt nhìn, chỉ thấy Tô Chuyết nhấc tay nhẹ nhàng cầm một đầu gậy gỗ. Sắc mặt tên râu quai nón nghẹn đến đỏ bừng, bất kể dùng sức thế nào cây gậy kia cũng không hạ xuống được. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn xem một màn quỷ dị này. Chỉ thấy Tô Chuyết nở nụ cười, giống như căn bản không dùng khí lực vậy.
Đột nhiên Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, ngầm vận nội lực, một đoạn gậy gỗ nắm trong tay bống nhiên rung động “Xì… Xì…”, trong chớp mắt biến thành một đống mảnh vụn rơi vãi xuống mặt đất. Mấy tên hán tử cục mịch kia khi nào gặp qua cảnh tượng bực này, mỗi người trợn to hai mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Ngoài miếu từng trận gió rét, đám người chỉ cảm thấy lưng phát lạnh. Ánh lửa chiếu rọi đến gương mặt kinh khủng của tượng thần bằng bùn, tên râu quai nón bỗng nhiên hô một câu:
– Có quỷ!
Vứt xuống một nửa gậy gỗ trong tay, xoay người chạy mất.
Những người khác nghe hắn hô một tiếng này, càng tăng thêm kinh khủng, cũng dồn dập vứt xuống gậy gỗ, quay người chạy trốn không còn một mảnh. Tô Chuyết mỉm cười, nhìn xem gậy gỗ đầy đất, tự nhủ:
– Đang lo không có củi đốt liền có người đưa tới!
Y chợt nhớ tới thiếu nữ trốn phía sau tượng thần, thanh âm run rẩy còn chưa ngừng. Tô Chuyết hô:
– Ra đi, bọn chúng đi hết rồi!
Thiếu nữ kia nhô ra gương mặt xinh đẹp tái nhợt, khẩn trương nhìn nhìn, quả nhiên chỉ nhìn thấy một mình Tô Chuyết, lúc này mới yên lòng đi ra. Nàng vội ôm tay, run lẩy bẩy đứng xa xa, nghi ngờ nói:
– Vừa rồi tiểu nữ nghe thấy bọn chúng hô có quỷ. Chẳng lẽ nơi này có quỷ ư?
Tô Chuyết nghe vậy cười một tiếng, đáp:
– Nơi này chỉ có một mình ta, chẳng lẽ cô nói ta là quỷ sao?
Nụ cười này của y làm cho ngươi ta như tắm gió xuân. Thiếu nữ cũng cười theo, nói:
– Các hạ cười lên rất giống cha tiểu nữ, dĩ nhiên không phải là quỷ!
Nói xong lại đến gần đống lửa một chút.
Tô Chuyết sững sờ, thầm nghĩ, cô bé này ít ra cũng mười bảy mười tám tuổi rồi, cha nàng hẳn là bốn mươi tuổi, chẳng lẽ ta trông già vậy sao? Y vô ý thức sờ sờ mặt, mấy ngày liên tục đi đường, không có chỗ rửa mặt cho tốt, thật có chút vẻ tang thương. Y nhìn thấy toàn thân thiếu nữ ướt đẫm, nhịn không được nói:
– Ngươi mặc quần áo ướt sẽ bị lạnh. Không bằng thay đồ rồi đem hơ lửa!
Lời mới vừa rời miệng liền có chút hối hận. Cô gái này chạy nạn ra ngoài, cả áo ngoài cũng không mặc. Mà trong hành lý của mình cũng chỉ có mấy món nội y thay giặt. Chẳng lẽ lại muốn mình cởi áo quần áo trên người ra cho nàng?
Thiếu nữ do dự một hồi, rốt rục không chịu nổi rét lạnh, gật đầu, nói:
– Vậy… Vậy các hạ quay lưng đi…
Mặc dù Tô Chuyết không phải là loại người cổ hủ, nhưng cũng không phải đồ háo sắc, nghe vậy quay người đưa lưng về phía thiếu nữ. Lại nhặt gậy gỗ trên đất dựng thành một giá đỡ để thiếu nữ treo quần áo lên. Không bao lâu, liền nghe thấy thanh âm cởi quần áo rì rào sau lưng. Tô Chuyết có chút tâm viên ý mã, trước mắt lại hiện ra gương mặt tinh xảo của thiếu nữ.
Y vội vàng bài trừ tạp niệm trong đầu, cố ý lời hỏi:
– Cô tên là gì? Làm sao lại trốn đến nơi đây?
Thiếu nữ vừa cởi quần áo, vừa đáp:
– Tiểu nữ họ Đoàn, tên là Lệ Hoa, cha có khi gọi tiểu nữ là Tiểu Y, đó là nhũ danh của tiểu nữ. Về sau mụ mụ Thúy Hồng Lâu lại lấy tên Thanh Mai cho tiểu nữ, quả thật là khó nghe, tiểu nữ không thích! Bất quá các hạ muốn gọi sao thì gọi.
Tô Chuyết nhịn không được hỏi:
– Vì sao?
Đoạn Lệ Hoa đáp:
– Bởi vì tiểu nữ thấy các hạ giống người tốt!
Tô Chuyết bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ, ta vốn không phải là người xấu, sao mà gọi là giống người tốt chứ? Y đột nhiên hỏi:
– Mẫu thân cô là họ Dương hay là họ Liễu?
Đoạn Lệ Hoa giống như gặp quỷ, cả kinh nói:
– Mẫu thân họ Dương, làm sao các hạ biết được?
Tô Chuyết cười nói:
– Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y (Khi đi tha thướt cành dương, khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi). Chữ Y này rất khó nhập danh. Câu cuối cùng của bài thơ này là, ngã tâm thương bi, mạc tri ngã ai (Lòng ta buồn bã thương đau, ta buồn ai biết ta rầu ai hay). Ta đoán cha cô gọi cô là Tiểu Y là đang nhớ mẫu thân cô!
Dường như lúc này Đoạn Lệ Hoa mới hiểu được, nói ra:
– Lúc tiểu nữ còn nhỏ mẫu thân đã qua đời, cha vẫn luôn một thân một mình. Mấy năm trước, bởi vì cha phạm vào vương pháp nên bị sung quân. Tiểu nữ cũng bị sung làm quan kỹ bán vào Thúy Hồng Lâu. Ngày hôm qua gã Tôn thiếu gia kia bỗng nhiên bảo hôm nay muốn tới…
Nàng chợt ngậm miệng không nói tiếp.
Tô Chuyết nghi ngờ nói:
– Tới làm gì?
Đoạn Lệ Hoa ngập ngừng nói:
– Hắn nói là tới… Tới… Phá thân… Cho tiểu nữ…
Nói xong sắc mặt vốn đang tái nhợt lập tức biến thành đỏ bừng.
Tô Chuyết quay lưng lại, không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng cũng xấu hổ vô cùng. Loại sự tình này để cho một thiếu nữ chưa trải việc đời như nàng nói ra miệng, đích xác là khó xử. Tô Chuyết biết mình lanh mồm lanh miệng, lúc này không nhịn được muốn quất cho mình hai cái bạt tai.
Y lúng túng ho khan hai tiếng, lại nghe đoạn Lệ Hoa nhỏ giọng nói:
– Xong rồi…
Tô Chuyết xoay người nhìn, nhịn không được lại xoay người lại. Nguyên lai Đoạn Lệ Hoa bỏ đi quần áo ướt, nhưng không có quần áo để thay, chỉ mặc một bộ áo lót trắng thuần, hai cánh tay ôm chặt đầu vai trần trụi, lại không che được xuân quang ở địa phương khác. Tô Chuyết vội vàng cởi xuống áo lông trên người, đưa về phía sau cho nàng, nói:
– Mặc vào đi!
Đoạn Lệ Hoa nghe lời tiếp nhận. Tô Chuyết đợi nàng mặc xong rồi mới xoay người. Thiếu nữ tuy là phủ thêm quần áo, nhưng cũng chỉ có thể che đến đùi, một đôi bắp chân trần trụi y nguyên lộ ra bên ngoài. Tô Chuyết thầm nghĩ, cũng không thể cởi quần mình cho nàng được. Bởi vậy chỉ có thể làm ngơ.
Hai người xấu hổ hồi, Đoạn Lệ Hoa trông thấy Tô Chuyết cởi áo lông cho nàng, còn y chỉ mặc một bộ áo trong đơn bạc, quan tâm nói:
– Có lạnh không?
Tô Chuyết lắc đầu đáp:
– Ta không lạnh!
Nói xong ngồi xuống, phát ngọn lửa lớn chút.
Đoạn Lệ Hoa ngồi xuống đối diện y, bỗng nhiên lại nói:
– Tiểu nữ có thể ngồi cạnh các hạ được không?
Tô Chuyết nghi hoặc mà nhìn nàng. Đoạn Lệ Hoa đưa tay chỉ tượng thần đối mặt mình, nói:
– Sơn thần này quá dọa người!
Tô Chuyết bất đắc dĩ cười gật đầu. Đoạn Lệ Hoa mừng rỡ ngồi qua, không kịp chờ đợi hỏi:
– Các hạ là ai? Làm sao lại ở một mình trong cái miếu đổ nát này?
Tô Chuyết gẩy đống lửa, cười đáp:
– Cô thấy ta giống người nào?
Đoạn Lệ Hoa nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói:
– Các hạ có vẻ giống cha tiểu nữ, đều là người đọc sách…
Tô Chuyết có chút bất đắc dĩ, đây đã là nàng lần thứ hai nàng lấy mình so sánh với phụ thân nàng. Đoạn Lệ Hoa tiếp tục nói:
– Bất quá các hạ không giống người làm quan mà giống như là tiên sinh dạy học!
(chưa xong còn tiếp.)