Đoàn Lệ Hoa cũng nói:
– Đúng vậy đúng vậy, vạn nhất đây không phải là khuê nữ của hai vị thì sao!
Mấy bộ khoái không nhịn được trừng mắt nhìn hai thầy trò, đôi vợ chồng kia đáp:
– Tuyệt đối không sai! Trên cánh tay phải của nữ nhi có một cái bớt… Hơn nữa một nhà chúng ta đánh cá ở mép nước mà sống, hai ngày trước tiểu nữ không cẩn thận bị dây thừng cứa vào tay ra một đường máu…
Bọn họ vừa nói, Tô Chuyết liền đi xem thi thể kia. Hai vợ chồng thấy người này vô duyên vô cớ đi xem xét thân thể của con gái mình, huống hồ cái xác còn chưa mặc quần áo, vội vàng hô:
– Ngươi làm gì đó!
Lạc Vân Thiên cũng rất bất mãn cách làm của Tô Chuyết, sắc mặt âm trầm. Nhưng cuối cùng ông ta xử án nhiều năm, biết Tô Chuyết nhất định là đang tìm kiếm manh mối mấu chốt. Bởi vậy ông ta mặc dù nén giận trong lòng, như cũ ngăn hai vợ chồng lại, lựa lời khuyên nhủ:
– Hai vị an tâm chớ vội, vị tiên sinh này đang giúp tại hạ bắt hung thủ!
Cho dù ông ta nói như vậy, đôi vợ chồng kia cũng hết sức không tình nguyện, trong miệng phàn nàn không ngớt. Mà hai thầy trò Tô Chuyết giống như không hề nghe thấy gì, chỉ lo xem xét thi thể. Tô Chuyết nhìn xem lòng bàn tay thi thể, quả nhiên có vết thương như hai người kia nói. Cái bớt trên cánh tay phải đã không thấy rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút.
Tô Chuyết lại đưa tay sờ sờ hai đầu gối của cô ta, rốt cục gật đầu, nói:
– Hai người nói không sai, hơn nữa đầu gối của cô gái này có hơi sưng. Đây là căn bệnh do lâu dài ngâm nước đánh cá!
Vợ chồng kia nói:
– Không sai! Người đánh cá đứng trong nước lâu dài, đầu gối đương nhiên sẽ có bệnh, vừa đến ngày mưa dầm liền đau đớn khó nhịn!
Đoàn Lệ Hoa nói với Tô Chuyết:
– Nói như vậy, người chết là một người đánh cá. Trên thân nàng đương nhiên không có thứ gì đáng tiền, hung thủ không thể nào vì cướp tiền mà lấy hết quần áo của nàng!
Tô Chuyết khen:
– Thông minh!
Đoàn Lệ Hoa lại nói:
– Vậy đến cùng hung thủ tại sao phải lấy cả quần áo đây? Hay là, hay là hắn thật sự là tên điên?
Tô Chuyết đáp:
– Lấy quần áo, lại phá hư thi thể thành thế này, chỉ có hai nguyên nhân. Thứ nhất, hung thủ chính là một người điên, đương nhiên hành sự không thể ước đoán theo lẽ thường. Thứ hai, hung thủ đang tận lực bắt chước thủ pháp gây án của hái hoa tặc năm đó, muốn xáo trộn tầm mắt của chúng ta!
Đoàn Lệ Hoa lại lắc đầu, nói:
– Có lẽ còn có một khả năng!
Lông mày Tô Chuyết nhíu lại, nghi hoặc nhìn về phía Đoàn Lệ Hoa. Chỉ nghe nàng nói:
– Có lẽ hung thủ có thù hận gì với cô nương này. Bởi vậy hắn chẳng những muốn chà đạp thân thể của nàng, lại còn phá hoại thi thể. Hơn nữa hắn lấy mất quần áo người chết để nàng sau khi chết cũng chẳng có được tôn nghiêm!
Tô Chuyết trầm mặc xuống, lời Đoàn Lệ Hoa nói đích thật rất có đạo lý. Tình huống này mình vốn có thể nghĩ tới mới đúng, nhưng mà trong lòng mãi còn ràng buộc Thiên Trúc Cổ Phật, thủy chung cho rằng vụ án này nhất định là một cái bẫy, mục đích chính là vì thu hút sự chú ý của bộ khoái để mượn cơ hội đánh cắp cổ Phật. Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, nên vấn đề suy tính sẽ có phần chệch hướng.
Đoàn Lệ Hoa hỏi đôi vợ chồng kia:
– Hai người có kẻ thù gì không? Hoặc là khuê nữ nhà hai vị có kẻ thù nào không?
Đôi vợ chồng kia hai mặt nhìn nhau, mờ mịt nói:
– Chúng ta chỉ là dân đánh cá, nơi nào có kẻ thủ gì?
Tô Chuyết và Đoàn Lệ Hoa nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương. Ngư dân bình thường như hai người họ đích xác rất không có khả năng có kẻ thù nào đó. Nhưng nếu không phải cừu gia báo thù, vậy thì bởi vì nguyên nhân gì mà khiến cho một cô nương như hoa xuân chết thảm như vậy đây? Chẳng lẽ thật sự lại xuất hiện một hái hao tặc khác sao?
Hai người trầm mặc hồi lâu, Lạc Vân Thiên vung tay lên, nói:
– Được rồi, hai người mang thi thể về đi!
Đôi vợ chồng kia gật đầu, hai bộ khoái nhấc cáng cứu thương lên đi theo hai người họ ra ngoài.
Tô Chuyết nói với Lạc Vân Thiên:
– Lạc bộ đầu, tại hạ cảm thấy manh mối duy nhất chỉ có vòng cài đai lưng kia. Mặc dù đây rất có khả năng là hung thủ cố ý nhiễu loạn tầm mắt của chúng ta, muốn khiến chúng ta tự loạn trận cước. Nhưng chỉ cần tìm được là ai làm mất cái vòng cài kia, có lẽ có thể tìm hiểu nguồn gốc, kiếm ra một ít manh mối!
Tô Chuyết còn chưa nói hết lời, Lạc Vân Thiên đã ngắt lời y, nói:
– Được rồi, chuyện này ta sẽ đi làm! Đa tạ Tô tiên sinh!
Lúc Lạc Vân Thiên lên tiếng, tỏ vẻ rất không kiên nhẫn. Tô Chuyết không khỏi sững sờ, Đoàn Lệ Hoa cẩn thận kéo kéo ống tay áo của Tô Chuyết, muốn nói cho y, giờ Lạc Vân Thiên đang nổi nóng, tốt nhất đừng nói thêm nữa. Nhưng mà tính cách Tô Chuyết cũng là không nhả ra thì không thoải mái, nói tiếp:
– Lạc bộ đầu, tối hôm qua xung quanh Bạch Mã tự đều có bộ khoái tuần tra, nếu như thấy người nào kỳ quái tiến vào khu rừng sau tường, hẳn là có quan hệ với hung thủ!
Song lần này không đợi Tô Chuyết nói xong, Lạc Vân Thiên vung tay lên, nói:
– Tô tiên sinh, tiên sinh đến Lạc Dương làm khách, chỉ cần ăn chơi là được. Ta biết tiên sinh rất có bản lĩnh, nhưng ta làm bộ đầu ở Lạc Dương hơn hai mươi năm, cũng không phải hạng người tầm thường vô năng! Vụ án này chính ta sẽ cẩn thận đi thăm dò, không cần Tô tiên sinh xen vào đâu!
Ông ta nói xong, quay lưng đi, đã là hạ lệnh trục khách. Đoàn Lệ Hoa nhỏ giọng nói:
– Sư phụ, chúng ta nên đi trước đi!
Trong lòng Tô Chuyết như cũ có chút bất an, mặc dù Lạc Vân Thiên đã không cho y sắc mặt dễ nhìn, Tô Chuyết cũng sẽ không hoài nghi năng lực của thần bộ. Nhưng mà Tô Chuyết biết Lạc Vân Thiên tuyệt đối không ngờ rằng còn kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng tối.
Y như cũ nói:
– Nếu thần bộ đã nói thế, tại hạ cũng không cần nói thêm gì nữa. Bất quá, tại hạ còn muốn nhắc nhở Lạc bộ đầu một câu. Phật hội lần này, tất nhiên sẽ có kẻ nhăm nhe Thiên Trúc Cổ Phật, xin ngài tăng cường đề phòng thì tốt hơn!
Lạc Vân Thiên đột nhiên quay người, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tô Chuyết, gằn từng chữ:
– Thiên Trúc Cổ Phật được lặng lẽ chuyển đến Lạc Dương, chuyện này không có mấy người biết, Tô tiên sinh làm sao biết nó ngay ở Bạch Mã tự?
Tô Chuyết khẽ giật mình, nghĩ không ra chính mình nhất thời nóng vội, ngược lại để cho bản thân trở thành đối tượng hoài nghi của Lạc Vân Thiên. Y cười nhạt một tiếng, đáp:
– Lạc bộ đầu, ngài cho rằng bí mật này được giữ rất nghiêm cẩn hay sao? Thế lực ngấp nghé cổ Phật sớm đã ngo ngoe muốn động, ngài nên suy nghĩ thật kỹ làm thế nào bảo vệ cổ Phật cho tốt đi!
Lạc Vân Thiên cười lạnh nói:
– Việc này càng không cần Tô tiên sinh quan tâm.
Khẩu khí của ông ta đã rất không khách khí, không chỉ bởi vì Tô Chuyết xen vào việc của người khác, hơn nữa Lạc Vân Thiên đã bắt đầu có chút hoài nghi. Ông ta lại nói:
– Ta biết ở Lô Châu, cổ Phật từng mất một lần. Nhưng nơi này đã là Lạc Dương, nếu có tên trộm nào đui mù muốn ngấp nghé cổ Phật, ta nhất định sẽ để hắn có đến mà không có về!
Tô Chuyết nghe khẩu khí của ông ta rất lớn, nhưng cũng không có yên lòng, ngược lại càng thêm lo lắng. Bởi vì người không biết không sợ, Lạc Vân Thiên không biết thực lực của Vô Ngã nên mới cho là chính mình chuẩn bị không có sơ hở nào. Y gần như muốn đem chuyện Bát Bộ Thiên Long nói thẳng ra, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Bát Bộ Thiên Long chưa từng xuất hiện qua trước mặt người đời, có ai sẽ tin tưởng trên đời tồn tại một tổ chức lớn mạnh mà thần bí như thế chứ?
Tô Chuyết bất đắc dĩ lắc đầu, Đoàn Lệ Hoa đã sớm bị uy thế và sự ngoan cố của Lạc Vân Thiên trấn trụ, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Tô Chuyết, nói:
– Sư phụ, nếu Lạc bộ đầu đã có sách lược vẹn toàn, chúng ta cần gì phải bận tâm thêm? Không bằng đi trước đi!
Tô Chuyết còn không cam lòng, nhưng chợt thấy Đoàn Lệ Hoa nháy mắt với mình, không biết lại có chủ ý gì. Y đành phải chắp tay hướng Lạc Vân Thiên, nói:
– Đã như vậy, Tô mỗ cáo từ!
– Không tiễn!
Lạc Vân Thiên lớn tiếng đáp.
Hai thầy trò rời khỏi phòng lớn, Đoàn Lệ Hoa cười nói:
– Hừ, Lạc thần bộ thật là một lão ngoan cố!
Tô Chuyết không khỏi cười khổ. Đoàn Lệ Hoa lại nói:
– Nếu ông ta đã không lĩnh tình chúng ta, vậy chúng ta cứ tự đi thăm dò là được. Đến lúc chúng ta bắt được hung thủ trước tiên, xem thử ông ta đặt cái bản mặt thần bộ ở chỗ nào!
(chưa xong còn tiếp.)