Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 15 – Chương 13: Đào mộ (thượng)

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Tô Chuyết nhìn xem lão phụ đi xa, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn khó tả. Y thở dài, nói:

– Tiểu Y, buổi tối chúng ta ở tạm một đêm trong căn nhà trống này đi. Nơi này chí ít tốt hơn nhiều so với màn trời chiếu đất.

Đoạn Lệ Hoa muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra miệng. Tô Chuyết thế nào không đoán được tâm tư của nàng, liền an ủi:

– Có ta ở đây, cô sợ gì chứ!

Nói xong dẫn đầu vào nhà.

Đoạn Lệ Hoa đi phía sau, nhắm mắt theo đuôi, cũng không dám rời xa một bước. Hai người đi vào một căn phòng, trong phòng dọn dẹp rất sạch sẽ. Tô Chuyết đốt ngọn đèn lên, trong phòng nhiều hơn mấy phần nhân khí. Tô Chuyết mở bao phục ra, bỗng nhiên nói:

– Tiểu Y, cô có thể ra ngoài trước một chút được không?

Đoạn Lệ Hoa sững sờ, lại kiên quyết nói:

– Không! Trong nhà đáng sợ như vậy, tiên sinh còn muốn tiểu nữ ra ngoài một mình ư?

Tô Chuyết bất đắc dĩ cười nói:

– Ta muốn làm vài việc, cô nhìn thấy chỉ sợ không được tốt lắm.

Đoạn Lệ Hoa trông thấy y đem đồ vật trong bọc quần áo bày trên bàn, có mấy nhúm sợi râu và tóc, còn có các loại bột nước, không khỏi cười nói:

– Tiêu nữ tưởng tiên sinh muốn làm gì, hóa ra là muốn hóa trang! Tiên sinh đi tham gia hôn lễ của người trong lòng, đâu đến mức cả mặt cũng không dám lộ chứ?

Tô Chuyết bị nàng mỉa mai, chỉ có cười khổ, nói:

– Nói rất dài dòng, chỉ có điều ta cải trang, cũng không phải là không có mặt mũi gặp người.

Đoạn Lệ Hoa nói:

– Đã như vậy, tiểu nữ càng phải ở lại đây. Cải trang cũng giống như trang điểm thôi, một đại nam nhân như tiên sinh, tay chân vụng về, sao có thể không cần tiểu nữ hỗ trợ được chứ? Nói đi, tiên sinh muốn cải trang thành người nào?

Tô Chuyết không có cách nào đuổi nàng ra ngoài, đành phải từ bỏ, nói ra:

– Từ lúc rời Kim Lăng, ta đã lên kế hoạch rồi. Ta muốn ra vẻ một đại phú thương xuyên nam, tên là Ngưu Đức Quý. Người này cũng được mời tham dự buổi hôn lễ, bởi vậy muốn trà trộn vào cũng rất dễ dàng.

Đoạn Lệ Hoa lo lắng nói:

– Thế nhưng nếu như Ngưu Đức Quý thật cũng đi, thì tiên sinh cải trang chẳng phải là bị lộ tẩy rồi sao?

Tô Chuyết cười nói:

– Cô không cần phải lo lắng điều đó. Gã Ngưu Đức Quý này rất ít lộ diện ra bên ngoài, kết giao không nhiều người. Hơn nữa hắn tuyệt đối sẽ không lộ diện! Bởi vì khoảng thời gian trước hắn đã bị một người bằng hữu của ta sửa trị không nhẹ, nếu như đi xa uống một bữa rượu mừng, không bằng thành thật ở nhà trông kỹ bạc của mình!

Đoạn Lệ Hoa tiện tay lật xem một đống đồ vật trên bàn, bỗng cầm lấy một bao vải bông, nói ra:

– Xem ra tiên sinh muốn giả trang thành một người mập. Nhanh cởi quần áo đi!

Tô Chuyết không nghĩ tới nàng tuyệt không tị huý, đành phải tiếp nhận bao vải bông kia, cởi áo ra. Đoạn Lệ Hoa không hề có ý định né tránh, nhìn xem Tô Chuyết cởi áo, không khỏi ngây ngẩn cả người. Nguyên lai trên lồng ngực cường tráng của Tô Chuyết lại chồng chất vết thương. Đoạn Lệ Hoa chưa từng thấy ai có nhiều vết sẹo trên thân như vậy. Trong đó bắt mắt nhất phải kể tới một vết sẹo do tên bắn trên ngực trái, chỉ cao hơn trái tim hai phân. Nếu như thoáng lệch một chút, chỉ sợ thần tiên cũng không có năng lực hồi thiên.

Đoạn Lệ Hoa đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa vết sẹo do tên bắn để lại, ngón tay lạnh buốt để Tô Chuyết không khỏi rung cả mình. Tô Chuyết đỏ ửng mặt mo, nói:

– Tiểu Y, cô làm gì đấy?

Đoạn Lệ Hoa có chút đau lòng, nói:

– Nếu như trông thấy kẻ đã lưu lại cho tiên sinh vết sẹo này, tiểu nữ nhất định sẽ báo thù cho tiên sinh!

Tô Chuyết bỗng dưng nhớ tới Vệ Tú, nhất thời cảm thấy Đoạn Lệ Hoa ăn nói lung tung có vẻ buồn cười, lại nghĩ đến không còn mấy ngày nữa Vệ Tú sắp gả làm vợ người khác, không khỏi ảm đạm. Đoạn Lệ Hoa trải nghiệm không được tâm tình phức tạp như Tô Chuyết, vây quanh phía sau, giúp y cột bao vải bông trên bụng. Thay đổi một thân quần áo rộng rãi, Tô Chuyết xác thực lộ ra hình dáng một người bụng phệ.

Đoạn Lệ Hoa lại đè y trên ghế, bắt đầu hóa trang khuôn mặt Tô Chuyết. Trong bao quần áo có một tấm mặt nạ da người, là Tô Chuyết bảo Yến Linh Lung làm. Yến Linh Lung mặc dù có thể học được bản sự của kỳ sư Diệp Thiều, nhưng cũng giả dạng làm một người mà mọi người không quen thuộc lắm, đó là chuyện cực kỳ đơn giản. Đoạn Lệ Hoa dán mặt nạ lên trên mặt Tô Chuyết, lại lấp thêm một chút bột mì bông vải, chỉ một lúc sau, một khuôn mặt vốn anh tuấn đã biến thành đầu mập tai to, râu quai nón.

Tô Chuyết ngắm mình trong kiếng, tấm tắc làm kỳ lạ. Lần đầu tiên y cải trang, khó tránh khỏi có chút mới lạ. Đoạn Lệ Hoa cười nói:

– Nếu không có tiểu nữ, sao có thể xong nhanh như vậy đúng không?

Tô Chuyết sờ sờ mặt, thuận miệng đáp:

– Đúng vậy đúng vậy, đa tạ đa tạ!

– Vậy sau này tiên sinh làm việc còn có thể thiếu tiểu nữ không?

– Không thể không thể!

Tô Chuyết tùy tiện đáp. Vừa nói xong, y liền tỉnh ngộ, hỏi:

– Cô muốn làm gì?

Đoạn Lệ Hoa cười nói:

– Tiên sinh đã biến thành đại phú thương Ngưu Đức Quý, bên cạnh sao lại không có tiểu thiếp phục thị được chứ? Đương nhiên là tiểu nữ trở thành tiểu lão bà của tiên sinh, theo tiên sinh đi uống rượu mừng!

– Không được không được!

Tô Chuyết lắc đầu liên tục.

– Ta đâu có đi chơi. Nơi đó quá nguy hiểm, cô không thể đi!

Đoạn Lệ Hoa hoàn toàn không quan tâm, nói:

– Có nguy hiểm gì mà tiểu nữ chưa thấy? Tiểu nữ mới không sợ!

Tô Chuyết thở dài, biết không lay chuyển được nàng. Bỗng ngẩng đầu nhìn thấy bên ngoài sắc trời đã tối, trong lòng tính toán, nói:

– Được, nếu cô đã không sợ, vậy chúng ta thừa dịp bóng đêm đi làm một chuyện. Chỉ cần cô có đủ can đảm, ta sẽ đáp ứng mang cô đi cùng!

Đoạn Lệ Hoa lớn tiếng nói:

– Được! Một lời đã định, ai đổi ý người đó là chó con! Nói đi, đi làm gì?

Tô Chuyết gian xảo cười một tiếng, nói:

– Cô còn nhớ vừa rồi bà lão nhà kia nói ôn dịch là bắt đầu từ lúc người kia chết không? Hơn nữa lúc đầu lang trung kia cũng đi xem thi thể của người kia!

Đoạn Lệ Hoa đột nhiên sợ run cả người, lập tức hối hận, run giọng nói:

– Lẽ nào tiên sinh muốn…

Tô Chuyết cười nói:

– Không sai, ta đang muốn thừa dịp trời tối đào mộ nghiệm thi! Thế nào, cô còn muốn đi nữa không?

Đoạn Lệ Hoa vốn không muốn đi vạn lần, nhưng nghe được Tô Chuyết nói câu đó, đáy lòng không phục, đè nén sợ hãi trong lòng, đáp:

– Đi thì đi, chẳng lẽ tiểu nữ còn sợ tiên sinh à!

Tô Chuyết cười cười, biết nàng cố giả bộ trấn định, cũng không nói thêm. Y châm lửa bó đuốc, rồi tìm một cây cuốc, dẫn theo Đoạn Lệ Hoa đi về phía rừng cây mà lão phụ nhân nói. Đi một lúc, quả nhiên trông thấy một nấm mồ nhỏ ở rìa rừng, bắt mắt dễ thấy.

Tô Chuyết đi đến nơi cách nấm mồ hai mươi bước thì dừng lại, trầm giọng nói:

– Cô đứng ngay đấy, đừng tới gần!

– Vì sao?

Đoạn Lệ Hoa hỏi.

Tô Chuyết đáp:

– Nếu như ta đoán không lầm, nguồn phát ra ôn dịch chính là cái xác này. Vả lại rất có thể không phải là bệch dịch, mà là trúng độc!

– Trúng độc ư?

Đoạn Lệ Hoa cả kinh nói.

Tô Chuyết gật đầu, nói:

– Cô đứng ở đó, đến gần thêm sẽ có nguy hiểm.

– Vậy còn tiên sinh?

Tô Chuyết cười cười, đáp:

– Nếu ta mà yếu đuối như thế thì cũng không tới nơi này! Yên tâm đi.

Nói xong cất bước đến trước phần mộ, lại quay đầu liếc nhìn, phát hiện Đoạn Lệ Hoa quả thật nghe lời đứng tại chỗ, lúc này mới thoáng yên tâm. Y cắm cây cuốc vào một cạnh, vung cuốc lên đào mộ.

Thi thể chôn rất cạn, chỉ chốc lát sau đã tìm được. Tô Chuyết cẩn thận cào ra bùn đất chung quanh, giơ bó đuốc lên tiến đến gần, gương mặt chợt trắng bệch. Thì ra y trông thấy thi thể trong hố đất, nằm trong đất ba tháng, chẳng những không có một chút hư thối, hơn nữa mặt mũi sinh động như thật, trên mặt xanh đen, một đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng, dường như đang gắt gao nhìn chằm chằm Tô Chuyết vậy.

(chưa xong còn tiếp.)

Chọn tập
Bình luận
× sticky