Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 14 – Chương 18: Ôm cây đợi thỏ

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Tô Chuyết cười khổ gật đầu, nghĩ không ra tên Vương Vĩnh Phúc này khôn khéo như thế. Vương Vĩnh Phúc được Tô Chuyết đồng ý, vẻ mặt tươi cười. Tô Chuyết lấy ra ba tấm ngân phiếu cuối cùng từ trong ngực, giao tất cả cho Vương Vĩnh Phúc. Vương Vĩnh Phúc cầm ngân phiếu, trong lòng vui vẻ, nhìn cũng không nhìn chồng lên nhét vào trong ngực. Nói ra:

– Tô tiên sinh chờ một lát, ta đi làm liền!

Tô Chuyết gật đầu, chợt nhớ tới người vừa trông thấy lúc nãy, thuận miệng hỏi:

– Vị khách nhân vừa nãy là ai vậy?

Vương Vĩnh Phúc ngẩn người, nói:

– A! Tiên sinh nói lão Ngô à! Ông ta cũng là chưởng quỹ Thiên Hạ tiền trang chúng ta, cửa hàng ở thành tây, cũng không tính là khách hàng! Lão Ngô đọc sách nhiều, đầu óc cũng chút quái gở, luôn nghi thần nghi quỷ, buồn lo vô cớ!

– Ồ?

Tô Chuyết có chút kỳ quái, hỏi.

– Hóa ra là Ngô chưởng quỹ. Ông ta thế nào buồn lo vô cớ vậy?

Tâm tình Vương Vĩnh Phúc không tệ, dứt khoát hạ giọng nói ra:

– Tô tiên sinh có từng nghe nói gần nhất xảy ra mấy vụ án mạng không?

Trái tim Tô Chuyết nhảy một cái, bất động thanh sắc, ra vẻ không biết, nói:

– Xin rửa tai nghe!

Vương Vĩnh Phúc nói:

– Cũng không có gì lạ, chỉ là Thiên Hạ tiền trang chúng ta gần đây cứ như trúng tà vậy. Đại lão bản và chưởng quỹ liên tiếp bỏ mình, hôm qua nghe nói Tiền chưởng quỹ ở cửa hàng thành đông cũng uống thuốc độc tự sát. Tiên sinh nói xem có đúng là rất tà môn hay không?

– Quả nhiên là kỳ quái.

Tô Chuyết thuận miệng phụ họa.

Vương Vĩnh Phúc lại nói:

– Vừa rồi Lão Ngô tới tìm ta đúng là nói chuyện đó. Ông ta cảm thấy là có người đang gây bất lợi cho chúng ta, muốn ta cẩn thận một chút! Tiên sinh nói xem có phải là ông ta buồn lo vô cớ hay không? Chúng ta làm ăn ra đâu ra đó, cũng không kết thù với người nào, ai sẽ hại ta chứ? Lại nói, Ngụy chưởng quỹ và Tiền chưởng quỹ đều là tự sát, có quan hệ đến ai đâu?

Tô Chuyết nhớ tới vẻ mặt u sầu của Ngô chưởng quỹ lúc sắp đi, thầm nghĩ, người này còn thông minh hơn Vương Vĩnh Phúc nhiều lắm, dường như có lẽ đã cảm thấy nguy hiểm. May mắn là mình không đến nhà tiền trang kia, bằng không nói không chừng sẽ bị ông ta nhìn ra mánh khóe.

Vương Vĩnh Phúc cười bồi vài tiếng rồi ra ngoài chuẩn bị bạc. Tô Chuyết ngồi xuống, không quá thời gian uống nửa chén trà Vương Vĩnh Phúc liền xách theo túi bạc tiến đến. Tô Chuyết mỉm cười, lập tức hiểu được gã Vương Vĩnh Phúc này mới vừa nói muốn đến thành đông lấy bạc, xem ra cũng chỉ là một câu tìm cớ, chính là vì kiếm nhiều thêm một chút mà thôi. Bất quá Tô Chuyết cũng không thèm để ý, lấy bạc, trông thấy Vương Vĩnh Phúc vẫn cười rạng rỡ như cũ tự đưa tiễn mình ra ngoài, không khỏi có chút kỳ quái. Chẳng lẽ hắn ta không thấy mấy tấm ngân phiếu kia có vấn đề sao? Tô Chuyết nhịn không được hỏi:

– Vương chưởng quỹ có xem kỹ mấy tấm ngân phiếu kia chưa?

Vương Vĩnh Phúc liên tục gật đầu, cười đáp:

– Nhìn kỹ nhìn kỹ rồi!

Nói xong lấy ra ba tấm ngân phiếu kia từ trong ngực, vẫn giống như khi y lấy ra, xếp ngay thẳng chỉnh tề. Nguyên lai ông ta đúng là không kiểm tra cẩn thận.

Tô Chuyết lại hảo tâm nhắc nhở:

– Vương chưởng quỹ, đây chính là ngân phiếu ba trăm lượng đó! Ông phải nhìn cho cẩn thận, chớ xảy ra vấn đề gì mới tốt.

Vương Vĩnh Phúc không để bụng, nhìn lướt qua ngân phiếu, miệng nói:

– Ngân phiếu của Thiên Hạ tiền trang đâu có vấn đề gì! Khách quan rõ là nói đùa!

Tô Chuyết lắc đầu cười khổ, đành phải cầm bạc đi. Chuyển qua góc phố, chỉ thấy đám người Tần Lôi Lý Hoành mặc y phục thường ngày đang đợi mình. Tần Lôi hỏi:

– Thế nào? Xong cả chưa?

Tô Chuyết lắc lắc túi bạc trong tay, nói:

– Bạc lấy rồi, chỉ là tên Vương chưởng quỹ kia có vẻ sơ ý chủ quan, thế mà không phát hiện vấn đề trong ngân phiếu!

Tần Lôi gật đầu, nói:

– Xem ra hiện tại chỉ có ôm cây đợi thỏ!

Tô Chuyết ngồi xuống, kêu một chén trà xanh. Lý Hoành nói:

– Nhà tiền trang này làm ăn vô cùng tốt, người đến người đi. Thuộc hạ nghĩ hung thủ nhất định sẽ không giết người giữa ban ngày. Bây giờ cách trời tối còn mấy canh giờ, không bằng để thuộc hạ ở đây trông chừng?

Tần Lôi nói:

– Cũng tốt…

Còn chưa nói xong liền bị Tô Chuyết ngắt lời:

– Còn là cẩn thận chút thì tốt, chúng ta cứ ở chỗ này chờ đi!

Tần Lôi tự nhiên không thể lười biếng, sửa lời nói:

– Không sai, cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm. Nếu như gã Vương Vĩnh Phúc này lại xảy ra chuyện, chính là ta hại hắn!

Nói xong nhịn xuống tính khí, lần nữa ngồi xuống. Toàn bộ buổi chiều, Tần Lôi ngoại trừ đến chung quanh tuần sát một vòng liền một mực ngồi ở sạp trà nhỏ này.

Hết thảy xung quanh Thiên Hạ tiền trang bố trí trên trăm nhân thủ, thật có thể nói là thiên la địa võng, con kiến chui không lọt. Nhưng Tô Chuyết vẫn có chút bận tâm, con mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa chính tiền trang. Toàn bộ buổi chiều, người đến người đi ra ra vào vào chừng vài trăm người. Mà dường như Tô Chuyết muốn nhớ kỹ gương mặt mỗi người, không dám bỏ sót khuôn mặt nào.

Tần Lôi nhịn không được cười nói:

– Tô Chuyết, chẳng lẽ đệ có thể ghi nhớ tất cả mọi người à? Lý Hoành nói không sai, hung thủ nhất định sẽ đợi đến trời tối rồi mới hiện thân. Vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ sau khi trời tối đuổi bắt hung thủ!

Tô Chuyết cau mày, lắc đầu nói:

– Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, nhìn lâu như vậy hoàn toàn không nhìn thấy Vương Vĩnh Phúc hoặc là người giúp việc trong tiệm đi ra ngoài. Chẳng lẽ hắn ta thật sự không nhìn ra mấy tâm ngân phiếu kia có vấn đề sao?

Lý Hoành nói:

– Nếu thật là vậy, hôm nay chẳng phải là chúng ta muốn lãng phí thời giờ rồi?

Tần Lôi thở dài nói:

– Tên Vương Vĩnh Phúc này cũng làm chưởng quỹ vài chục năm rồi, làm sao lại sơ ý chủ quan như thế chứ? Vốn còn nghĩ nếu như hắn muốn phái người bẩm báo chuyện này cho lão bản sau màn, vậy chúng ta có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra chỗ ở kẻ đó. Ai biết Vương Vĩnh Phúc thế mà không nhìn ra ngân phiếu có vấn đề, khiến chúng ta bố trí thất bại cả!

Lý Hoành cũng phụ họa nói:

– Đúng vậy, lão bản sau màn đó quả thật thần bí. Nếu không có vụ án lần này chúng ta cũng không biết nguyên lai phía sau Chu Quý còn có người! Người này thủy chung liên hệ một đường bên dưới tiền trang, ném đi cơ hội lần này không biết còn có biện pháp nào tìm tới hắn ta hay không!

Tất cả mọi người đều thở dài, trầm mặc không nói.

Mấy người chờ mãi đến khi sắc trời gần tối, cửa hàng trên đường đã bắt đầu đóng cửa. Nhưng Thiên Hạ tiền trang lại không có ai đi ra ngoài, thẳng đến lúc tiền trang đóng cửa, mấy người giúp việc cũng về nhà mình. Đám người Tần Lôi đã có chút ủ rũ, trong lòng đều cảm thấy hôm nay ắt hẳn là lãng phí thời giờ. Đợi đến khi bầu trời hoàn toàn đen kịt, mấy người nhảy lên nóc một căn nhà đối diện tiền trang.

Từ nơi này vừa vặn dễ dàng trông thấy hậu đường tiền trang. Lúc này trong mấy căn phòng ở hậu đường chỉ có một căn châm đèn, mơ hồ có thể trông thấy cái bóng Vương Vĩnh Phúc gục xuống bàn. Tô Chuyết nhỏ giọng nói:

– Có chút cổ quái…

Tần Lôi hừ một tiếng, nói:

– Chỗ Thiên Hạ tiền trang này khắp nơi lộ vẻ cổ quái!

Hai người nhìn chằm chằm hồi lâu, Tô Chuyết bỗng nhiên cau mày nói:

– Không đúng! Gã Vương Vĩnh Phúc này gục xuống bàn đã rất lâu rồi, cho dù ngủ thiếp đi cũng nên thay đổi động tác chứ!

Tần Lôi cũng thấy không thích hợp. Trong lòng hai người đồng thời dâng lên một suy nghĩ chẳng lành, liếc nhau, cùng nhảy xuống nóc nhà, phóng về phía tiền trang. Hai người đồng thời vỗ vang cửa chính dày nặng của tiền trang, Tần Lôi hô:

– Quan sai phá án! Nhanh mở cửa!

Mấy hộ vệ trực đêm bên trong Tiền trang vội vàng ra mở cửa chính, Tần Lôi bày ra lệnh bài, không nói lời gì liền phóng tới hậu đường. Mấy người xông vào căn phòng sáng đèn của Vương Vĩnh Phúc, cửa phòng khép hờ, trong phòng ánh nến chập chờn. Vương Vĩnh Phúc an vị trên ghế phía trước cửa sổ, hai tay khoác trên bàn, mặt chôn giữa hai tay.

Tô Chuyết tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, ai ngờ da dẻ lạnh buốt. Không ngờ Vương Vĩnh Phúc đã là một cái xác!

Chọn tập
Bình luận
× sticky