Ngọc nương cười lạnh một tiếng, đáp:
– Ngươi thật sự cho rằng nơi này rất an toàn sao? Lũ bộ khoái thối tha kia không phải là đối thủ của hắn ta! Không, hắn căn bản không thể tính là người! Hắn chính là yêu quái!
Không thể nghi ngờ lời của Ngọc nương đã xác nhận suy đoán của Tô Chuyết, nhưng vẻ sợ hãi của nàng cũng làm cho trái tim Tô Chuyết run lên theo. Y truy vấn:
– Kẻ đó rốt cục là ai, tại sao thần thông quảng đại như vậy? Đến cùng có bản lãnh gì?
Dường như Ngọc nương vừa nghĩ tới người nọ thì trở nên vô cùng hoảng sợ. Cũng chỉ có lúc này Tô Chuyết mới có thể nghĩ đến cô nàng trước mắt thật ra cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi. Ngọc nương run giọng nói:
– Ta không biết hắn là ai! Ta mới chỉ gặp hắn vài lần, hắn… Mặt hắn trông như mặt quỷ…
Tô Chuyết nắm hai bàn tay của nàng, lẳng lặng nghe. Giờ phút này mặc kệ Ngọc nương nói ra lời gì không thể tưởng tượng nổi, y cũng sẽ xem như lời nói thật mà nghe. Ngọc nương bỗng rùng mình, lại nói:
– Tối hôm qua, kẻ đó đột nhiên xuất hiện trong phòng… Ta vốn không biết hắn làm thế nào vào được… Mặt của kẻ đó biến thành mặt rắn, hắn ta cũng băng lãnh như rắn vậy…
Tô Chuyết hỏi:
– Hắn sai cô hạ độc giết Hình Vinh sao?
Ngọc nương lắc đầu, đáp:
– Hắn chỉ để cho ta hạ độc dưới quân cờ, cái khác ta không biết!
Tô Chuyết trầm mặc xuống. Lời Ngọc nương nói mặc dù lộn xộn, nhưng y tin tưởng nàng không nói dối. Vẻ sợ hãi của nàng không phải giả vờ mà là lộ ra từ sâu trong nội tâm. Thế nhưng nàng nói vậy đến cùng có ý nghĩa gì? Kẻ mặt quỷ mặt rắn trong miệng nàng là ai?
Tô Chuyết an ủi hồi lâu rốt cục mới trấn an lại tâm tình của nàng. Y rời khỏi phòng, lửng thững đi vào viện tử. Phương Bạch Thạch ngồi trên ghế đá, cười lạnh nói:
– Ta đã sớm nói, từ trong miệng cô ta tuyệt đối không có lời gì là thật! Thế nào, ngươi cũng bó tay hết cách rồi chứ?
Tô Chuyết liếc hắn một cái, sắc mặt mờ mịt. Phương Bạch Thạch nói:
– Ngươi không cần nhìn ta. Hai người các ngươi gây động tĩnh lớn như vậy trong phòng, ta không muốn nghe cũng khó!
Nhưng mà Tô Chuyết cũng không trách cứ hắn, thậm chí Tô Chuyết hoàn toàn không nghiêm túc nghe xem Phương Bạch Thạch nói cái gì. Y ngồi xuống, trầm ngâm nói:
– Kẻ mà nàng nói đương nhiên không phải yêu quái. Gương mặt như yêu quái, có khả năng chỉ là đeo mặt nạ mà thôi!
Y đang do dự không quyết, bỗng một bộ khoái vội vã chạy tới, thần sắc hoang mang bẩm báo cho Phương Bạch Thạch:
– Phương Bộ đầu, xảy ra chuyện!
Phương Bạch Thạch bình tĩnh nói:
– Chuyện gì?
– Cơ Bộ đầu chết rồi!
Phương Bạch Thạch giật nảy cả mình, nặng nề ngồi phịch xuống. Tô Chuyết cũng thấy kỳ quái, chẳng những bởi vì Cơ Như Phong đã chết, càng bởi vì biểu tình của Phương Bạch Thạch kinh hãi đến thế. Xưa nay hắn là một nam tử sắt thép, có ý chí và tâm địa như sắt thép. Thế nhưng lại bởi vì tin chết của Cơ Như Phong mà biểu hiện kinh hoàng như vậy.
Phương Bạch Thạch lẩm bẩm nói:
– Cơ Như Phong làm sao chết được..
Tô Chuyết thở dài, nói:
– Là người thì sẽ chết, Phương Bộ đầu bớt đau buồn!
Đầu lông mày Phương Bạch Thạch xiết chặt, lớn tiếng nói:
– Không! Ngươi không biết! Võ công của Cơ Như Phong không dưới ta, công phu khinh thân càng hơn xa ta. Hơn nữa hắn ở Hoàng Thành Ti nhiều năm, so với ai khác cũng phải nhạy cảm hơn, so với ai khác cũng phải cảnh giác hơn. Gặp được đối thủ lợi hại, cho dù đánh không lại cũng tuyệt đối có cách chạy thoát!
Tô Chuyết thở dài:
– Nhưng ngươi chớ quên Vô Ngã cũng tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ!
Phương Bạch Thạch bỗng đứng dậy, nói với người báo tin:
– Thi thể của họ ở đâu?
Người kia nói:
– Là bộ khoái thành Lô Châu phát hiện thi thể, ngay ở quán rượu lớn nhất trong thành, hiện tại đã nhấc về rồi!
Phương Bạch Thạch không đợi hắn nói xong đã phóng về cửa chính dịch quán. Mười bộ khoái nhấc thi thể đi vào cửa chính. Trên thân tất cả thi thể đều phủ vải trắng, Phương Bạch Thạch mạnh mẽ xốc lên vải trắng trên thân một xác chết, đã nhìn thấy gương mặt Cơ Như Phong vốn âm trầm bây giờ đã ngưng kết thành kinh hoảng và sợ hãi. Con mắt trừng trừng, ánh mắt mặc dù đã mất ánh sáng, nhưng cũng lộ ra hoảng sợ thật sâu.
Tô Chuyết đứng ở bên cạnh, khẽ thở dài một hơi. Khóe mắt chợt thoáng nhìn một xác chết trên băng ca phía sau, một cánh tay người mềm nhũn rủ xuống, lắc lư qua lại theo bước chân người vận chuyển.
Tô Chuyết hơi cảm giác kỳ quái, ngăn hai người kia lại, đưa tay muốn chỉnh lại cánh tay rủ xuống của xác chết.
Ai ngờ vừa sờ đến cánh tay kia, sắc mặt Tô Chuyết chợt biến đổi. Cánh tay này mềm nhũn giống như không có xương cốt. Ngón tay y nặn một cái, có thể nghe thấy tiếng “Lách cách” nhẹ vang lên. Phương Bạch Thạch cũng chú ý tới hiện tượng kỳ quái này. Gã nam tử như sắt thép đã cấp tốc khôi phục lại từ trong bi thống, lại trở nên nhạy cảm sắc bén.
Hắn hỏi:
– Tô Chuyết, thế này là thế nào?
Tô Chuyết lắc đầu tỏ vẻ cũng không rõ ràng. Y nói ra:
– Xương cánh tay của người này đã gãy thành vài khúc…
– Là bị nội lực đánh gãy sao?
Lúc Phương Bạch Thạch hỏi câu này, tay đã mò lên trên thân thi thể. Hắn biến sắc, cả kinh nói:
– Không riêng gì cánh tay, xương cốt trên thân cũng gãy nát. Giống như…
Hắn còn chưa nghĩ ra nên dùng từ gì ví von, Tô Chuyết đã đáp:
– Giống như bị dây thừng siết gãy!
– Không sai!
Phương Bạch Thạch thuận theo đáp lại rồi đi xem những thi thể khác. Quả nhiên không ngoài sở liệu, trong tám bộ thi thể thì có bốn năm bộ có tình huống tương đồng, xương tay xương chân gãy thành mấy khúc, xương sườn trên thân cũng bị gãy mất.
Tô Chuyết thì nhìn mấy bộ thi thể khác. Những thi thể này da dẻ lạnh buốt, thậm chí trên mặt người chết giống như bao bọc một tầng sương lạnh. Kỳ quái hơn chính là thi thể Cơ Như Phong, cánh tay trái gãy thành mấy khúc, cánh tay phải thì đông cứng, giống như là thịt xương vừa ướp trong hầm băng vậy.
Phương Bạch Thạch biến sắc nói:
– Ta chưa bao giờ thấy thi thể nào như vậy!
Sắc mặt Tô Chuyết nặng nề, nói:
– Những người này là bị hai người giết hại, Cơ Như Phong thì bị hai kẻ đó hợp lực vây công!
Phương Bạch Thạch lại nói:
– Thế nhưng ta chừng từng nghe qua có ai có công phu như vậy!
Tô Chuyết đáp:
– Trên thân thi thể gãy xương còn hơi ấm, nói rõ bọn họ chết nhiều nhất không vượt quá nửa canh giờ. Còn những thi thể khác đã lạnh buốt cứng ngắc, chính là bị một loại nội lực âm hàn gây thương tích…
Y chợt nhớ tới Vệ Tú nhắc đến môn công phu kia, Đại Tuyết Sơn Tâm Tủy, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề.
Phương Bạch Thạch lẩm bẩm nói:
– Nội lực âm hàn? Loại nội công gì mà có uy lực như thế?
– Đại Tuyết Sơn Tâm Tủy!
Tô Chuyết thốt ra.
– Cái gì?
Phương Bạch Thạch kinh sợ nói.
– Đây không phải là công phu của Đại Tuyết Sơn giáo ở Thổ Phiên sao?
Tô Chuyết nói:
– Thì ra ngươi cũng biết Tuyết Sơn giáo!
Phương Bạch Thạch gật đầu:
– Thời gian Tuyết Sơn giáo sáng lập không dài, nhưng thanh thế rất lớn. Chúng ta đã sớm thầm chú ý. Lẽ nào sự kiện lần này lại có thể lực Thổ Phiên tham dự?
– Chỉ sợ không đơn giản như vậy!
Tô Chuyết nặng nề nói.
– Theo ta được biết Trung Nguyên không có loại võ công đoạn xương người. E rằng đây là một cao thủ tà giáo ngoại tộc!
Y chợt nhớ Ngọc nương nói kẻ áo đen mặt rắn, trong lòng hơi động: Xương cốt những người này gãy thành từng khúc quả thật giống như bị mãng xà ghìm chết…
(chưa xong còn tiếp.)