Bên cạnh có người hỏi:
– Rốt cục hắn ta có lai lịch gì?
Tào phủ doãn thở dài, nói:
– Lão tử của hắn là thần bộ (*) Lạc Dương, có kim bài ngự tứ của hoàng thượng, ai mà không cho hắn mấy phần mặt mũi chứ? Có thuộc hạ như Lạc Khiêm, có lẽ chắc ta phải sống ít đi mười năm!
(*) Bộ: ở đây nghĩ là bắt/ Thần bộ: có tài bắt tội phạm như thần.
– Trách không được…
Đám người nhỏ giọng thầm thì.
Hà Tướng quân nói:
– Tào đại nhân, chúng ta làm cho một buổi hôn lễ của người ta đang yên đang lành bị quấy nhiễu, còn có mặt mũi ở lại nơi này sao?
Tào phủ doãn lớn tiếng nói:
– Ai nói bị quấy nhiễu? Hai người chúng ta ở đây chứng hôn, Đường công tử và Vệ cô nương đã kết thúc buổi lễ, còn kém đưa vào động phòng. Tất cả mọi người có thể làm chứng!
Đám người cùng kêu lên khen hay, chỉ có Tô Chuyết nhíu mày. Đường Mặc cười nói:
– Đa tạ chư vị! Chuyện hôm nay, sai đều do Đường mỗ. Giữa trưa ngày mai tại hạ dẫn theo nội tử thiết yến tại Xuân Thủy lầu, bồi tội với mọi người. Hi vọng đến lúc đấy mọi người cần phải nể mặt đó!
– Tốt!
Tào phủ doãn vỗ tay tán thưởng trước tiên.
– Ta chắc chắn sẽ đến!
Nếu hắn đã lên tiếng, những người khác đương nhiên không thể bác bỏ mặt mũi Đường Mặc rồi. Một buổi tiệc mừng lại ầm ĩ thành như vậy, ai cũng không tiện ở lại uống rượu nữa, lần lượt cáo từ rời đi. Đường Mặc đứng trước cửa ra vào tiễn khách, tuyệt đối không mất cấp bậc lễ nghĩa. Tô Chuyết và Lệ Hoa bước theo sau lưng Sử Càn Khôn và Trần Đình, cũng đi về phía cửa.
Đường Mặc chắp tay nói với Sử Càn Khôn:
– Sử huynh, ngày mai nhất định đến sớm chút!
Sử Càn Khôn cười đáp:
– Đương nhiên đương nhiên rồi!
Hắn nói xong, dùng cùi chỏ đụng đụng văn sĩ họ Trần bên cạnh, nháy mắt với hắn.
Người kia dường như rất không kiên nhẫn, lại không chịu nổi Sử Càn Khôn thúc giục, đành phải chắp tay nói với Đường Mặc:
– Đường công tử cáo từ!
Đường Mặc không chờ hắn nói xong, duỗi tay đè lại tay hắn, lãnh đạm nói:
– Trần huynh, tại hạ chắc không nhận nổi một lễ này của huynh, không tiễn!
Trong lòng Tô Chuyết thầm nhủ:
– Gã họ Trần này không biết có oán thù gì với Đường Mặc, mà lại muốn chất vấn ngay hôm nay, chỉ sợ sau này khó có thể hòa hoãn.
Y cũng chẳng muốn cáo từ Đường Mặc, cắm đầu bước ra phía ngoài. Ai biết Đường Mặc lại nhận ra y, hô:
– Ngưu lão bản, đêm nay thật sự khiến Đường mỗ thay đổi cách nhìn!
Tô Chuyết bất đắc dĩ, biết hắn đang nói đến việc y nhận ra người chết trúng độc, đành phải cười bồi nói:
– Ngưu mỗ cũng chỉ đoán mò thôi! Hơn nữa Lạc bộ đầu cũng chế nhạo tại hạ một chầu, thật sự là chuyện xấu bình sinh, không đáng nhắc tới!
Đôi lông mày Đường Mặc nhíu lại, con mắt chuyển động, nói:
– Ồ? Thật sao? Trái lại tại hạ thật sự cảm thấy Ngưu lão bản một lời nói trúng, cao minh hơn tên Lạc Khiêm kia không biết bao nhiêu!
Đoạn Lệ Hoa nghe xong, lập tức cảm thấy ánh mắt của gã Đường Mặc này còn chút tinh tường, tức giận nói:
– Vốn là thế!
Ánh mắt Đường Mặc hơi quét qua trên mặt Đoạn Lệ Hoa, rồi lại rơi vào khuôn mặt giả của Tô Chuyết. Ánh mắt hắn sắc bén như lưỡi dao, xuyên thẳng vào đáy lòng Tô Chuyết. Cảm giác này khiến Tô Chuyết rất không được tự nhiên, đành phải cười bồi nói:
– Ngưu mỗ uống rượu kém, Đường công tử thứ tội!
Đường Mặc cười đáp:
– Vậy đêm nay Ngưu lão bản phải nghỉ ngơi cho thật tốt đó!
Nói xong tiễn hai người ra ngoài.
Tô Chuyết đi qua góc phố, trong miệng lẩm bẩm:
– Lẽ nào hắn đã nhìn ra?
Trầm ngâm một lát, y đột nhiên quay đầu nhìn vào phía trong Đường phủ. Nơi này không trông thấy bóng dáng Đường Mặc tiễn khách, nhưng mà ở trong màn đêm, từ xa có thể trông thấy một tòa lầu nhỏ bên trong Đường phủ chiếu ra ánh nến. Tô Chuyết dường như có thể trông thấy Vệ Tú đứng ở trên lầu, đang dựa vào lan can ngóng nhìn ra xa.
– Không biết giờ này nàng đang nghĩ đến ai…
Tô Chuyết thở dài, nhanh chân bước về phía trước. Đoạn Lệ Hoa một đường chạy chậm theo, hỏi:
– Tô tiên sinh, vì sao tiên sinh không đi tìm Tú cô nương hỏi thăm cho rõ?
Tô Chuyết nói:
– Hỏi cái gì?
– Hỏi nàng vì sao không cần tiên sinh, mà lại muốn gả cho tên Đường Mặc kia!
Đoạn Lệ Hoa lớn tiếng nói.
Tô Chuyết quay đầu nhìn về phía cô bé đã bênh vực cho y suốt cả buối đêm hôm nay, trong lòng vừa cảm động vừa ấm áp. Những người khác có xe ngựa, rất nhanh đã đi hết. Trên đường không còn người khác, Tô Chuyết liền nói:
– Lời Vệ Tú muốn nói, ta đã biết hết rồi, cần gì đi hỏi nữa? Lại nói chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đoạn Lệ Hoa mờ mịt nói:
– Tú tỷ tỷ nói gì cơ? Làm sao tiểu nữ không nghe thấy?
Tô Chuyết kiên nhẫn giải thích nói:
– Vệ Tú không phải là cô gái tầm thường, lòng dạ còn cao hơn đàn ông. Thế nhưng đêm nay nàng lại nói mình là Đường phu nhân, điều này rất kỳ quái. Nếu như là người không hiểu rõ nàng, tất nhiên không rõ thâm ý trong đó. Thế nhưng phàm là người quen biết nàng thì biết loại lời này tuyệt sẽ không từ trong miệng Vệ Tú nói ra! Bởi vậy, chỉ có một khả năng nàng nói câu đó, chính là nàng không có cách nào mà không nói như vậy! Nàng nhất định phải tuân theo ý Đường Mặc!
Đoạn Lệ Hoa bừng tỉnh đại ngộ, nói:
– Thì ra là thế! Vậy chuyện quan trọng mà chúng ta cần làm, chính là phải đi điều tra rõ ràng vì sao Tú tỷ tỷ nhất định phải nghe theo Đường Mặc!
Tô Chuyết cười nói:
– Cô thật thông minh!
Đoạn Lệ Hoa cười nói:
– Hai người mới thông minh. Tiểu nữ biết, hai người như vậy gọi là thần giao cách cảm! Một người cho dù không nói gì, chỉ cần một ánh mắt, đối phương cũng có thể hiểu hàm nghĩa trong đó! Đã như vậy, chúng ta càng nên trở về, tìm Tú tỷ tỷ hỏi cho rõ rốt cục nàng có nỗi khổ gì!
Tô Chuyết lại lắc đầu, nói:
– Bây giờ còn có chuyện khác phải làm!
– Chuyện gì?
Đoạn Lệ Hoa khó hiểu hỏi, đã thấy Tô Chuyết dừng bước, chỉ vào phía trước nói ra:
– Đó!
Đoạn Lệ Hoa sững sờ, theo ánh mắt của Tô Chuyết nhìn về phía trước, chỉ thấy trên con đường đằng trước có một bóng người cao lớn đứng đấy, còn cao hơn Tô Chuyết một cái đầu. Người kia nhìn thấy hai người dừng bước, ngược lại chậm rãi đi đến bên này. Giày đầu vuông đạp trên mặt đường lát đá xanh, phát ra tiếng vang lạnh lẽo.
Ánh trăng lờ mờ, Đoạn Lệ Hoa không thấy rõ mặt người đó, có chút hoảng sợ hô:
– Ngươi là ai?
Tô Chuyết cười nói:
– Lạc bộ đầu sao đi rồi còn quay lại? Là ở đấy chuyên chờ chúng ta sao?
Người kia không để ý đến lời Tô Chuyết, chậm rãi bước tới gần. Quả nhiên là Lạc Khiêm! Đoạn Lệ Hoa nhìn thấy hắn liền tức giận, hỏi:
– Chó ngoan không cản đường, ngươi chưa từng nghe câu đó sao?
Tô Chuyết cười khổ nói:
– Tiểu Y, sao có thể nói thế với Lạc bộ đầu được?
Đoạn Lệ Hoa thở phì phò nghiêng đầu đi. Dương như Lạc Khiêm cũng không tức giận chút nào. Hắn nói:
– Vị cô nương này, cô có biết không, vì mấy đồng tiền bẩn, không đáng cho cô làm khổ bản thân đâu.
Tô Chuyết và Đoạn Lệ Hoa ngây ngẩn cả người, thế nào cũng không nghĩ ra Lạc Khiêm nói vậy là có ý gì. Mà Lạc Khiêm giống như căn bản không trông thấy Tô Chuyết bên cạnh, trong mắt chỉ có Đoạn Lệ Hoa. Hắn nói ra:
– Cô nương, cô giống như hoa sen mới nở, tuyệt đối không nên cô phụ bản thân!
Đoạn Lệ Hoa cau mày nói:
– Ngươi rốt cục bị làm sao? Hay là lúc ở Đường phủ bị tức đến chập mạch rồi?
Tô Chuyết lại cười nói:
– Hoa sen mới nở… So sánh thật hay! Tiểu Y, tại sao ta lại không nghĩ đến kiểu ví von này nhỉ? Nói như vậy, cô thật sự xứng với câu hoa sen mới nở này đấy!
Đoạn Lệ Hoa vui vẻ đáp:
– Thật ư?!
Lạc Khiêm thấy cùng một câu nói, mà từ trong miệng Tô Chuyết nói ra, Đoạn Lệ Hoa lại cao hứng như vậy, tức giận muốn nổ phổi. Hắn hung dữ trừng mắt nhìn Tô Chuyết, nói:
– Ngươi gọi là Ngưu Đức Quý đúng không?
Tô Chuyết cười đáp:
– Lạc bộ đầu nhận ra tại hạ à?
Lạc Khiêm cười lạnh nói:
– Ta cũng không nhận ra ngươi, chẳng qua ta muốn điều tra ngươi lại rất đơn giản. Ngưu Đức Quý, ta biết những tên gian thương chợ búa như các ngươi có mấy đồng tiền bẩn. Nhưng ngươi chớ ảo tưởng có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa! Ngươi càng không có quyền lực bức hiếp vị cô nương này! Ta hi vọng ngươi không cần… Làm khó xử vị cô nương này…
Hắn nói xong lời cuối cùng, lực lượng lại có chút không đủ, giống như là đang thỉnh cầu Tô Chuyết. Ánh mắt Tô Chuyết lộ ra ý cười, trong lòng hiểu rõ. Đoạn Lệ Hoa cả giận:
– Người như ngươi đúng là có mắt không tròng!
Lạc Khiêm khẽ giật mình, nói:
– Sao tại hạ có mắt không tròng chứ?
Đoạn Lệ Hoa nói:
– Ngươi còn dám nói ngươi không phải là có mắt không tròng à? Rõ ràng ta và tiên sinh là…
Nàng chợt tỉnh ngộ, đành phải sửa lời nói:
– Ta hỏi ngươi, ở Đường phủ, tiên sinh nhà ta nói người kia bị trúng độc mà chết. Vì sao ngươi cứ phải nói hắn không bị trúng độc chết hả?
Lạc Khiêm cứng họng, thở dài thật sâu. Tô Chuyết lại cười nói:
– Không phải là Lạc bộ đầu không biết người kia bị trúng độc. Thế nhưng Lạc bộ đầu không thể nói ra!
Con mắt Lạc Khiêm sáng lên, mà Đoạn Lệ Hoa lại khó hiểu, hỏi:
– Vì sao không thể nói?
Tô Chuyết đáp:
– Hôm qua người nọ chỉ dạo qua Đường phủ, hôm nay tới đây cũng chỉ một thời gian ngắn ngủi mà thôi, không có nếm một miếng nước một bữa cơm của Đường phủ, làm sao mà trúng độc được? Nếu chiếu theo sự thực mà nói, trái lại Lạc bộ đầu mới trở thành người có hiềm nghi hạ độc kìa! Huống chi Đường Mặc đã đánh đòn phủ đầu, để cho mọi người sinh ra hoài nghi với lời nói của gã Nhiếp Kim Ngột kia. Nếu như Lạc bộ đầu tùy tiện thừa nhận Nhiếp Kim Ngột bị trúng độc chết, thì mọi người sẽ nghi ngờ cả câu chuyện căn bản chính là do Lạc bộ đầu sắp đặt, muốn vu oan Đường phủ che giấu đào phạm. Tội danh đó quá lớn, Lạc bộ đầu không gánh nổi. Với lại Lạc bộ đầu muốn đối phó Đường Mặc, chỉ có thể nói người kia bị trúng ám toán. Lý lẽ này, Lạc bộ đầu minh bạch, Đường Mặc cũng hiểu được. Ngay cả Tào phủ doãn cũng nghĩ đến. Bởi vậy cũng không có ai dây dưa việc này! Tiểu Y, cô hiểu chưa?
(chưa xong còn tiếp.)