Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 21 – Chương 30: Xả thân nuôi hổ (quyển này xong)

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Tô Chuyết mỉm cười:

– Cái Bang, các ngươi chưa bao giờ coi trọng nhóm ăn mày này. Cho dù là khoảng thời gian ở Lô Châu, Vô Ngã cũng chỉ lợi dụng bọn họ mà thôi. Nhưng mà lại là nhóm người không đáng chú ý này, đã dành cho ta trợ giúp lớn nhất ngay ở thời điểm mấu chốt nhất!

Khóe mắt của Vô Ngã và Phong Tòng Quy không ngừng rung động. Bọn hắn tinh thông tính toán, nhưng xưa nay chưa từng đem lũ người Cái Bang ô hợp đó vào trong tính toán.

Tô Chuyết nói:

– Có lẽ trước đây Cái Bang đích thật chỉ là một bọn ô hợp, mãi đến năm trước Vũ Tam Lượng chấp chưởng, sau đó chỉnh đốn bang vụ. Bây giờ Cái Bang mới thật sự là thiên hạ đệ nhất đại bang! Lúc trước ta có ân với Vũ Tam Lượng. Ông ta nghe nói ta muốn tị nạn, không hề do dự mà dàn xếp ta rất khá!

– Hèn chi vài tháng qua không hề có một người nào tìm được ngươi. Ai có thể nghĩ ra Tô Chuyết đại danh đỉnh đỉnh lại nương thân trong lũ ăn xin!

Phong Tòng Quy mỉa mai nói.

Tô Chuyết xem thường, cười nói:

– Sư phụ, năm đó không phải là ông nhận ta về từ trong ổ ăn xin hay sao? Bây giờ ta lại làm ăn mày, thì có sao?

Y thở dài, tiếp tục nói ra:

– Bởi vì ta có Cái Bang trợ giúp, cho dù không cần ra khỏi cửa cũng có thể biết được rất nhiều tin tức!

Vô Ngã trợn tròn đôi mắt, trầm giọng nói:

– Hóa ra lúc ở đại viện Giang Châu là ngươi cố tình giả ngu!

Tô Chuyết cười cười, nói:

– Khi đó ta đích xác diễn một tuồng kịch, mục đích chính là vì tiêu trừ lòng cảnh giác của các ngươi, để các ngươi cho là ta cuối cùng bất lực phản kháng. Kỳ thật hơn một tháng trước, cái kế hoạch gọi là năm lộ đại quân công Tống của các ngươi, ta đã hiểu rõ trong lòng. Chẳng qua kế hoạch của các ngươi vòng vòng đan xen, không có sơ hở. Muốn phá cục đúng là không dễ!

Phong Tòng Quy lạnh lùng nói:

– Thế là ngươi cố ý hiện thân, đánh vào nội bộ chúng ta!

Tô Chuyết cười nói:

– Trong thời gian ở Giang Châu, ta đã nói sự thật. Chỉ tiếc các ngươi chẳng ai tin tưởng mà thôi!

Vô Ngã và Phong Tòng Quy căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn xem thi thể Lý Tuyên, thật sự muốn nghiền xương thành tro. Lúc ấy nếu không phải Lý Tuyên khăng khăng nói Tô Chuyết bị hắn bắt được, bọn hắn làm thế nào sẽ trúng kế sách thật thật ảo ảo này của Tô Chuyết chứ?

Vô Ngã nói:

– Lá gan của ngươi đích xác không nhỏ. Chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta trực tiếp giết ngươi hay sao?

Tô Chuyết thở dài một tiếng:

– Nhiều năm trước, ta từng cùng Vệ Tú thảo luận về kỹ thuật đánh cược, vốn cho rằng đời này mình sẽ không đánh cược. Ai ngờ, lần đầu ta đánh cược chính là một cuộc đánh cược lớn nhất cuộc đời! Ta sớm biết trong tám tấm lệnh bài Bát Bộ có giấu một bí mật cực lớn. Ta phỏng đoán, các ngươi nhất định không chịu bỏ mặc bí mật này ở nơi nào đó mà không đi tìm tòi nghiên cứu. Vì vậy ta lợi dụng lệnh bài trong tay và tính mệnh của mình làm thẻ bạc đánh cược một phen!

– Khi ở Kim Lăng, ta cố ý để Lý Tuyên cho rằng lệnh bài không ở trên thân ta, khiến hắn sợ ném chuột vỡ bình và không dám xuống tay với ta. Sau này ta biết được bảo tàng ở trong pháo đài cổ, lại lấy sự hiểu biết của mình về pháo đài cổ làm tiền đặt cược, để các ngươi không thể không dẫn ta lên đường.

Phong Tòng Quy lạnh lùng nói:

– Sự tình quả đúng như ngươi sở liệu!

– Không sai! Nếu ta không tiến hành nghiên cứu tính cách của các ngươi một cách cẩn thận, cũng sẽ không dám tùy tiện hiện thân.

Tô Chuyết nói.

Phong Tòng Quy lại hỏi:

– Nhưng mà từ Kim Lăng đến Giang Châu, rồi từ Giang Châu đến nơi đây, trên đường đi ngươi không có cơ hội thông tri bọn hắn. Tại sao bọn hắn có thể tìm được chính xác nơi này, lại ăn nhịp với kế hoạch của ngươi?

Tô Chuyết khẽ cười một tiếng, nói:

– Ta từng nói, mấy tháng nay ta dốc lòng nghiên cứu tính cách của các ngươi, cũng cẩn thận phán đoán phong cách hành sự của các ngươi, khi ấy mới có khả năng nắm giữ mọi sự trong lòng bàn tay. Dù cho xảy ra việc ngoài ý muốn cũng có thể cứu vãn được. Ta biết các ngươi không tìm thấy ta, nhất định sẽ tiếp cận Vọng Nguyệt Lâu và Tứ Hải Minh, chỉ cần ta liên hệ với bọn họ, các ngươi lập tức sẽ biết. Bởi vậy ta luôn không dám để bọn họ biết được chỗ ta ẩn thân. Điều này cũng làm cho ngoại giới coi là bằng hữu của ta đều đã vứt bỏ ta mà đi, cũng làm các ngươi thả lỏng phòng bị. Mà ta hiểu rõ tính cách của Lý Tuyên, sau khi hắn bắt được ta nhất định sẽ tiết lộ tin tức của ta ra ngoài, muốn để ta ăn chút đau khổ. Điều này ngược lại giúp ta thông truyền tin tức cho Vọng Nguyệt Lâu và Tứ Hải Minh!

Phong Tòng Quy oán hận trừng mắt nhìn thi thể Lý Tuyên, cả giận nói:

– Nhãi ranh không đủ hợp mưu!

Tô Chuyết cười lạnh nói:

– Sau đó, dưới sự giám thị nghiêm ngặt của các ngươi, ta lại truyền đạt tin tức cho ngoại giới hai lần…

– Hai lần?

Phong Tòng Quy lên tiếng kinh hô. Lão vạn vạn không nghĩ ra, Tô Chuyết làm sao có thể đùa nghịch nhiều quỷ kế như vậy ngay dưới mắt mình, mà mình không hề hay biết gì.

Tô Chuyết nói:

– Rất kinh ngạc chứ? Lần đầu tiên là vào lúc mới vừa đến Giang Châu, người của Vọng Nguyệt Lâu đã chạy đến tiếp ứng ta…

Vô Ngã quả quyết nói:

– Không có khả năng! Toàn bộ Giang Châu đã bị chúng ta khống chế, tuyệt đối không thể có người có thể tiếp cận ngươi!

Tô Chuyết nói:

– Coi như thủ hạ của ngươi nhìn ta chằm chằm ngay cả nháy mắt cũng không nháy, cũng nhất định không nghĩ ra chúng ta làm thế nào liên hệ. Thời điểm thuyền của chúng ta đến Giang Châu, chỉ sợ không có người nào chú ý tới những chiếc thuyền đậu bên bến tàu!

Lông mày Phong Tòng Quy nhíu lại.

Đoàn Lệ Hoa bỗng cười nói:

– Mặc dù Lý Tuyên cố ý đi đường thủy, bỏ lại không ít người trong giang hồ truy sát, nhưng làm sao có thể giấu diếm được Tú tỷ tỷ? Tại bến tàu Giang Châu, thuyền của Lý Tuyên sở dĩ chậm chạp không tìm thấy nơi nào cập bờ, chính là chúng ta ra tay!

Tô Chuyết lại nói:

– Lúc ấy ta chỉ cảm thấy có gì đó kỳ quái, mãi đến khi vị nữ tử hát rong kia xuất hiện, mới để cho ta hiểu được!

Hoa Miên tiên tử cười nói:

– Tình Nhi là trợ thủ đắc lực nhất dưới tay ta, nàng tự thân xuất mã, Lý Tuyên không nhìn ra cũng không tính là không có bản lĩnh!

Tô Chuyết cười nói:

– Lý Tuyên xuất thân phú quý, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể minh bạch môn đạo trong đó? Nữ tử hát rong vốn là bởi vì gia cảnh bần hàn mới có thể làm công việc bán rẻ tiếng cười, sao có thể tùy tiện không thu tiền thưởng chứ? Ta nghe nữ tử kia nói đến mấy chữ “Gặp được tri âm một đồng cũng không thu” thì lập tức hiểu ra!

Phong Tòng Quy không kìm được quay sang thi thể Lý Tuyên nhổ nước bọt, hiển nhiên trong lòng đã chán ghét tới cực điểm.

Tô Chuyết cười nói:

– Sư phụ, ông cũng không nên trách tội Lý Tuyên. Lúc ấy hắn nóng lòng dẫn ta đi gặp ông, hoàn toàn không rảnh để ý có gì khác thường vào lúc đó. Nữ tử hát rong dùng tì bà đàn tấu một khúc cổ cầm, vốn là một sự tình rất kỳ quặc, cũng chỉ có ta chú ý. Thế là ta cũng lấy cổ cầm đàn tấu một khúc tì bà, báo cho nàng biết là ta đã hiểu ý của nàng. Lúc ấy nàng tấu một khúc Ngư Tiều Vấn Đáp, mà ta đàn một khúc Thập Diện Mai Phục! Ta biết nàng đang hỏi tình hình của ta, mà câu trả lời của ta giải thích tình thế hiện tại. Những người khác cũng không nhất định hiểu được, nhưng ta nghĩ Vệ Tú nhất định có thể đọc hiểu!

– Thủ đoạn vụng về bực này chỉ có đồ ngốc mới không đoán ra!

Phong Tòng Quy oán hận nói.

– Cũng chỉ có thằng trộm cướp vô dụng như Lý Tuyên mới có thể sơ ý như thế!

Tô Chuyết lại nói:

– Về sau ở trong đại viện Giang Châu, ta lại một lần truyền tin tức ra bên ngoài!

Con mắt Phong Tòng Quy xoay chuyển, bỗng kinh hô nói:

– Là lần mà ngươi đi ra ngoài!

Lão đã sớm hoài nghi, nhưng mà trước sau đoán không ra Tô Chuyết đến cùng truyền đạt tin tức như thế nào. Phong Tòng Quy lẩm bẩm nói:

– Nhưng mà trên con đường đó ít người đi lại, ngươi cũng không trò chuyện với bất luận kẻ nào, đến cùng là như thế nào… Chẳng lẽ là thằng nhóc ăn xin kia?!

Phong Tòng Quy giật mình kinh ngộ.

Tô Chuyết cười nói:

– Không sai! Đứa bé ăn xin đó vốn là đệ tử Cái Bang, ngay khi ta đến Giang Châu, đệ tử Cái Bang nơi đó cũng nhận được tin tức. Lúc ấy ta cho đứa bé ăn xin đó mấy chục đồng tiền, đó chính là tin tức ta truyền ra phía ngoài!

– Tiền đồng có thể truyền ra tin tức gì?

Tô Chuyết nói:

– Trong vòng mấy tháng ta ở Cái Bang, quen biết bằng hữu muôn hình muôn vẻ. Trong đó có một lão cái cực kỳ si mê sưu tầm đủ loại tiền đồng. Lão dùng các loại phương pháp hãm hại lừa gạt trộm cắp, sưu tầm được rất nhiều tiền của bàn triều và tiền triều, còn rất hào phóng tặng ta rất nhiều. Trong lúc vô tình ta phát hiện những chữ trên đồng tiền rất thú vị. Sau khi biết được bí mật của Bát Bộ Thiên Long, ta liền mài một ít chữ trên những đồng tiền ấy đi, để những chữ còn lại tạo thành một câu rải rác, tuy nói là miễn cưỡng, nhưng cũng đủ truyền đạt tin tức!

Đoàn Lệ Hoa cười nói:

– Người của Cái Bang cho dù đoán không ra dụng ý của sư phụ, nhưng người của chúng ta tìm đến bọn họ, lấy đồng tiền về, dùng bồ câu đưa tin cho Tú tỷ tỷ, lúc này mới biết các ngươi muốn tới nơi này tầm bảo!

Cuối cùng Phong Tòng Quy hiểu rõ Tô Chuyết giở trò bịp ngay dưới mắt mình thế nào, không khỏi thở dài một tiếng. Lão trầm mặc hồi lâu, bỗng lại cười:

– Tô Chuyết, kế sách xả thân nuôi hổ bực này quả thực chỉ ngươi mới có thể dùng được! Chẳng qua, ngươi phí nhiều tâm tư như vậy thì có thể làm gì? Dù cho chúng ta không đạt được bảo tàng, nhưng bố cục của chúng ta đã thành, Đại Tống nội loạn đã thành, các lộ đại quân tiến sát biên cảnh. Ngươi không còn năng lực xoay chuyển trời đất rồi!

(Bảo Tàng Truyền Đời đăng nhiều kỳ tới hôm nay hoàn tất, ngày mai đổi mới quyển kế tiếp, Ngũ Quân Chi Chiến. Xin tha thứ ta dùng tiêu đề trong người Hobbit, ha ha. Chẳng qua, đây chính là quyển cuối cùng, toàn thư sắp đến đại kết cục, ta cũng sẽ vào mấy ngay nay bộc phát một chút, một hơi dâng hiến cho mọi người, xem như chúc tết cho mọi người đi!)

Chọn tập
Bình luận