Khắp nơi chỉ nghe tiếng nói vang xa tít tắp, nhưng không có ai trả lời.
Vệ Tú kỳ quái nói:
– Có phải là không có ai hay không?
Vừa dứt lời, chỉ thấy trong rừng thổi lên một cơn gió, quét sạch lá khô trên mặt đất, lộ ra một con đường mòn bằng đá đã bể nát.
Vệ Tiềm mỉm cười, nói:
– Đi thôi!
Rồi yên tâm lớn mật bước lên con đường nhỏ. Vệ Tú đi theo phía sau, vẫn có chút không yên lòng. Chỗ này quả thật có chút cổ quái, khiến trong lòng nàng bất an. Nghĩ đến Tô Chuyết lớn lên ngay ở nơi đây, thì không khó hiểu vì sao y lại trở thành con người kỳ quái như thế.
Bất quá một đường đi tới, lại là gió êm sóng lặng. Đi đến cuối cánh rừng đào, phía trước trống trải. Chỉ thấy vài căn nhà tranh được dựng dựa vào rìa vách núi. Một mái vòm cỏ trong chòi nghỉ mát, có thể thấy được một bóng người ngồi xếp bằng, đang pha trà đun nước. Màn trúc treo ở bốn phía chòi, không thấy rõ khuôn mặt của người bên trong. Vệ Tú hơi có chút thất vọng. Vệ Tiềm chỉ một tảng đá lớn ở bên cạnh, nói:
– Tú Nhi, con ngồi tạm đây. Chờ một lúc ta gọi con, con hãy đi vào bái kiến.
Vệ Tú có chút không tình nguyện, nhưng không biết phụ thân muốn làm gì, lại không tiện làm trái lời, đành phải ngoan ngoãn ngồi chờ đợi. May mắn nơi đây cao đến chọc trời, cảnh núi bốn phía liếc nhìn là thấy hết, cảnh sắc kỳ diệu tráng lệ, cũng sẽ không thấy nhàm chán.
Vệ Tiềm một mình xốc lên màn trúc tiến vào chòi, ngồi xếp bằng xuống đối diện người kia. Chỉ thấy người trước mắt có vóc dáng nhỏ gầy, mặc một món trường sam bằng vải xanh, đã giặt rửa đến bạc màu. Kiểu tóc tùy ý vén lên, có chút không bị trói buộc. Bộ râu pha tạp giữa đen và bạc, nhưng bạc chiếm đa số. Không ngờ rằng nhiều năm không thấy, cố nhân trông có vẻ đã già cả rồi. Vệ Tiềm không khỏi thở dài.
Bất quá vẻ mặt của Quỷ Ẩn lại là quắc thước, một đôi mắt vẫn lóng lánh như ánh sao. Lão nghe thấy Vệ Tiềm thở dài, cũng không đáp lời. Đầu không xoay mắt không nhấc, trên tay kẹp lên hai chén trà, đặt lên bàn trà trước mặt hai người.
Vệ Tiềm hắng giọng một cái, nói:
– Phong huynh, ngày đó từ biệt, đã có hai mươi năm rồi đi! Nghĩ không ra hôm nay gặp mặt, phong thái của Phong huynh vẫn như cũ!
Quỷ Ẩn cười nhạt một tiếng, gẩy một chút lá trà đổ vào ấm trà, chợt nói ra:
– Vệ Tiềm, nghe nói sau chuyện Thiếu Lâm, ngươi đã độc chiếm cả võ lâm. Hầu hết đều đã nghe ngươi hiệu lệnh, không biết có việc này hay không?
Vệ Tiềm sững sờ, vạn vạn không ngờ tới lão nói câu đầu tiên thế mà về việc này. Đang không biết đáp lại thế nào, Quỷ Ẩn lại nói:
– Ta còn nghe nói, ngươi vì thế mà ghi một danh sách. Phàm là hiệu lực vì ngươi, đều có tên trên bảng. Người trong giang hồ chen vỡ đầu, cũng muốn ghi tên mình vào, không biết là thật hay giả?
Dù sao Vệ Tiềm cũng là kiêu hùng đương thời, trong nháy mắt đã từ bối rối ban đầu mà bình tĩnh trở lại. Hay cho một chiêu đảo khách thành chủ, ông ta mắng thầm, ta tới tìm ngươi, ngươi lại nói lên chuyện của ta trước.
Vệ Tiềm cười nói:
– Có chuyện như vậy à? Sao ta không biết?
Nghe thấy câu trả lời vụng về như thế, Quỷ Ẩn cười thầm trong lòng, nghĩ không ra, nhiều năm qua Vệ Tiềm chẳng tiến bộ hơn bao nhiêu. Lão lại nói:
– Bây giờ ngươi đã xưng bá quần hùng, chắc là muốn thêm về cái chữ Long mà năm đó ngươi đã lấy xuống trong tên của ngươi chứ?
Nói xong, một đôi con mắt nhìn thẳng vào Vệ Tiềm, ánh mắt sắc bén, tựa hồ bắn thẳng đến lòng người.
Lúc trước Tô Chuyết giới thiệu cho Hoa Bình về Vệ Tiềm cũng đã nói, Vệ Tiềm vốn tên là Vệ Tiềm Long. Chỉ vì Thái tổ lập quốc, để tránh Hoàng đế nghi kỵ, nên đã lấy ra cái chữ Long bên trong tên của mình. Vệ Tiềm biến sắc, lấy làm kinh hãi, trái tim càng nhảy loạn thình thịch. Nghĩ không ra Quỷ Ẩn ở ẩn chốn núi rừng nhiều năm, chẳng những tin tức linh thông, vẫn như cũ nhận thấy rõ ràng thời cuộc.
Đến bước này rồi, Vệ Tiềm dứt khoát không che giấu nữa, cười ha ha một tiếng, nói:
– Phong huynh nghĩ như thế nào?
Hắn nhẹ nhàng linh hoạt truyền quả bóng trở về.
Nhưng Quỷ Ẩn không đáp lời mà hỏi:
– Liệt đồ kia của ta tăng thêm không ít phiền phức cho ngươi chứ?
Tuy lão nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại không hề có chút áy náy nào.
Vệ Tiềm sững sờ, tựa hồ có chút theo không kịp tiết tấu tán gẫu của Quỷ Ẩn, vừa sợ giật mình làm sao lão đoán được ý đồ mình đến đây. Thế là đành phải cười khổ nói:
– Phong huynh dạy dỗ đồ đệ tốt a!
Quỷ Ẩn cười nhạt một tiếng, nhưng trong tiếng cười lại không có một chút thưởng thức Tô Chuyết hoặc là có vẻ kiêu ngạo tự hào nào.
Vệ Tiềm bén nhạy phát giác được điểm này, trong lòng quyết định, đã có tính toán, nói:
– Nghĩ không ra ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Đến nay trên giang hồ chỉ biết có Tô Chuyết, còn ai biết đến Phong Tòng Quy năm đó?
Quỷ Ẩn cười lạnh:
– Vệ Tiềm, ngươi không cần khích ta. Nếu như ta là tiểu nhân ham danh lợi, thậm chí ngay cả đồ đệ của mình cũng đố kỵ, ta tội gì ở đây ẩn cư hai mươi năm hả?
Vệ Tiềm cười nói:
– Đương nhiên Phong huynh không phải người như vậy. Bất quá vị cao túc ( học trò giỏi) này của huynh sớm đã trò giỏi hơn thầy, đã không còn là dáng vẻ mà huynh dạy dỗ ra! Chỉ sợ ngày sau sẽ loạn quyền đánh chết sư phụ già…
Hắn nói đến đây đột nhiên im ngay, ý tứ còn lại, để cho Quỷ Ẩn tự mình trải nghiệm.
Quỷ Ẩn từ chối cho ý kiến, lạnh nhạt nói:
– Vệ Tiềm, ngươi nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn để ta rời núi giúp ngươi đối phó Tô Chuyết mà thôi. Nhưng mà ta đã mất đi hứng thú với thế sự phù vân. Nếu như không còn chuyện gì khác, xin mời trở về đi!
Nghe thấy đối phương bất ngờ hạ lệnh trục khách, sắc mặt Vệ Tiềm trầm xuống, thở dài, nói:
– Xưa nay Vệ mỗ sẽ không làm việc còn chưa nắm chắc. Nếu đã đến, thì ta nhất định sẽ mời được ngươi rời núi, Già Lâu La!
Nói xong nhẹ nhàng đặt lên giữa bàn một tấm thiết bài đen sì, trên thiết bài gồ ghề, hiện ra hình vẽ một con rồng có sừng.
Hành vi của Vệ Tiềm và ba chữ cuối cùng của ông ta như sấm sét ầm vang giữa trời quang, Quỷ Ẩn không khỏi ngây dại, ngay cả bếp nước bên cạnh sôi lên, cũng không hề hay biết gì. Kỳ thật nếu như Tô Chuyết ở chỗ này, nhất định cũng sẽ giật mình đến nhảy dựng lên. Nghĩ không ra Long Chúng và Già Lâu La Bát bên trong Bát Bộ Thiên Long, thế mà lại là Vệ Tiềm và sư phụ của mình Quỷ Ẩn!
Giọng nói Quỷ Ẩn trước sau vẫn không chút rung động nào, bất ngờ lại có vẻ run rẩy:
– Ngươi là Long… Làm sao ngươi biết ta là…
Từ khi hai người bắt đầu ngồi xuống, lần đầu Vệ Tiềm chiếm cứ thượng phong, hừ hừ cười một tiếng, đáp:
– Ngươi muốn hỏi ta làm sao lại biết thân phận của ngươi, đúng chứ? Không sai, là người kia nói cho ta biết!
Quỷ Ẩn gắng sức bình phục tâm tình của mình, nói:
– Người kia… Không ngờ người kia lại nói cho ngươi biết… Ngươi còn biết ai nữa?
Vệ Tiềm quỷ bí cười một tiếng, lắc đầu không đáp. Hắn cứ hư hư thật thật như vậy, ngược lại khiến cho Quỷ Ẩn không mò ra nội tình. Vệ Tiềm lại nói:
– Hiện tại ngươi đổi chủ ý chưa?
Quỷ Ẩn nhìn chăm chú vào thiết bài trên bàn, trong lòng chập trùng bất định, do dự không quyết. Vệ Tiềm hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm, lão hồ ly, thế mà còn do dự phân vân. Nghĩ đến đây, đột nhiên hô:
– Tú Nhi, con là cao thủ trà đạo. Nước sôi rồi, con đến pha trà cho Phong bá bá đi!
Vệ Tú bỗng chốc nghe thấy Vệ Tiềm đột nhiên kêu gọi mình, vội vàng chạy vào trong chòi. Nàng liếc thấy ấm nước đang sôi, liền đi tới, nhưng một đôi mắt lại tò mò nhìn về phía Quỷ Ẩn. Quỷ Ẩn ngẩng đầu, bốn mắt tương giao cùng Vệ Tú. Quỷ Ẩn không nhịn được chấn động toàn thân, miệng hơi hơi mở ra, khóe mắt đã có chút run rẩy. Gương mặt này, hắn từng nhớ đến trong mộng bao nhiêu lần. Nhưng bây giờ rõ ràng sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình, còn trẻ như vậy, ngây ngô như thế. Nhất thời để lão phảng phất trở về hai mươi năm trước.
Vệ Tiềm ở một bên cười lạnh. Quỷ Ẩn bỗng nhiên ý thức được tâm thần mình đại loạn, cảnh tỉnh lại, lúc này mới phát hiện gương mặt của Vệ Tú mặc dù mười phần giống với người mà mình nhớ thương, cuối cùng vẫn có chút khác biệt, hơn nữa càng trẻ tuổi hơn một chút.
Lão run giọng hỏi:
– Nó… Nó là… Con gái của Tiểu Thiều?
Lúc Vệ Tú ở trong pháo đài cổ, cũng không nghe thấy chuyện xưa mà Diệp Thiều kể cho Tô Chuyết, không biết quan hệ giữa Quỷ Ẩn và Diệp Thiều, bởi vậy có chút không hiểu phản ứng của Quỷ Ẩn. Nàng cúi đầu pha trà, trong lỗ tai lại không nghe ra nguyên do vì sao.
Vệ Tiềm gật đầu, tiếp tục một chữ quý như vàng, không nói thêm gì cả. Vệ Tú rót một chén trà xanh cho Quỷ Ẩn trước, hai tay nâng đến trước mặt Quỷ Ẩn, nói:
– Phong bá bá, mời uống trà!
Quỷ Ẩn nhìn chăm chú vào hai con ngươi của Vệ Tú, đưa tay tiếp nhận, chậm rãi nói:
– Ta đáp ứng xuống núi!
Trong lòng Vệ Tiềm mừng rỡ, đưa tay tiếp nhận chén trà Vệ Tú đưa tới.
Quỷ Ẩn lại hỏi:
– Đi đâu đây?
– Kinh thành, đông kinh Biện Lương!