Quách Uy lớn tiếng hô quát, ghìm cương ra lệnh quân đội đi theo mình tả xung hữu đột. Nhưng chung quanh thế lửa quá lớn, ngoại trừ một con đường trước cửa thôn ra thì đã không còn đường ra nào khác.
Tô Chuyết quay đầu ngựa, hét lớn một tiếng:
– Đi theo ta!
Y dùng nội lực truyền thanh âm ra, tất cả mọi người đều chấn động trong lòng, tâm tính vốn đang hoảng loạn dần dần ổn định. Trong khoảng thời gian này, bọn họ không ngừng kiến thức được chỗ hơn người của Tô Chuyết, đã đem hắn xem như là chỗ dựa đáng tin cậy. Có Tô Chuyết ở đây thì sợ cái gì?
Tất cả mọi người tự động đi theo Tô Chuyết, hình thành một dòng lũ không thể kháng cự tiến về phía cửa thôn. Hổ đội và báo đội ước chừng hai ngàn người, con đường chật hẹp trong thôn khó mà mặc sức lao vụt, tốc độ bị hạn chế không ít.
Không ít người dính đốm lửa nhỏ trên thân, lăn lộn trên mặt đất dập lửa, tạo nên một trận rối loạn trong đám người. Tô Chuyết không để ý được toàn cục, chỉ có thể ở hàng trước nhất mở đường cho mọi người. Thỉnh thoảng có nhà cửa bốc cháy sụp đổ xuống, Tô Chuyết liền vận lên nội lực chấn bay xà nhà gỗ và cỏ tranh bốc lửa, mạnh mẽ mở ra một thông lộ.
Sau lưng là kỵ binh Khiết Đan đuổi theo, Quách Uy dẫn người cản phía sau, đã kịch chiến với người Khiết Đan cùng một chỗ. May mà trong thôn con đường chật hẹp, phe mình tất nhiên bị địa hình vây khốn, người Khiết Đan cũng bởi vậy mà không cách nào phát huy ra uy lực của kỵ binh. Hai phe triền đấu, ngược lại là quân Tống dũng mãnh hơn người, lại trải qua nhiều lần thử thách chiến đấu mà chiếm được thượng phong.
Tô Chuyết dẫn đầu vọt tới cửa thôn, từ xa trông thấy ba đội nhân mã khác đã rút đi, bắt đầu chạy lên sườn núi. Hắn hơi chút yên tâm, đúng vào lúc này, trên đường đến cửa thôn đột nhiên lóe lên một hàng người. Tập trung nhìn vào, chính là cung tiễn thủ của phái Thiên Lang!
Trong lòng Tô Chuyết chấn động, bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt. Thì ra mấy ngày qua phái Thiên Lang liên tục xuất kích nhiều lần, hành vi cổ quái, chính là muốn ngăn chặn cước bộ của bọn họ, để đại quân Khiết Đan chạy tới bố trí mai phục trước!
Tô Chuyết đã trông thấy hàn quang lóe lên từ mũi tên, nhưng y vẫn bất chấp tất cả mà xông tới. Nếu như không thể xông mở đạo cản trở này, chỉ sợ đội ngũ hai ngàn người sẽ bị tiêu diệt toàn bộ ở nơi đây!
Mấy chục mũi tên nhọn bắn qua, Tô Chuyết đột nhiên nhảy lên từ trên lưng ngựa, bổ nhào về phía trước. Mặc dù Tô Chuyết tránh thoát mũi tên, nhưng con ngựa đang cưỡi lại phát ra một tiếng hí, thân trúng tầm mười tiễn, suy sụp ngã xuống đất.
Tô Chuyết rơi xuống mặt đất, chạy như bay về phía trước, thuận tay quơ lấy xà nhà gỗ bốc cháy bên cạnh. Hàng cung tiễn thủ kia lại lần nữa lắp tên. Tô Chuyết cũng thuận thế vung cây xà gỗ trong tay ra ngoài.
Xà nhà gỗ mang theo lửa cháy có uy lực rất lớn, những cung tiễn thủ kia cuống quít lách mình né tránh. Tô Chuyết thuận thế rút ra trường kiếm bên hông, loẹt xoẹt hai kiếm đã có bốn người nằm trong vũng máu. Trên đất vốn đã tích tụ một lớp tuyết trắng mỏng manh, bị máu nóng tưới lên lập tức hóa thành không khí.
Tô Chuyết ép lui cung tiễn thủ, quay đầu hô to:
– Đi mau!
Kỵ binh theo sát sau lưng nghe vậy, vội vàng vọt tới bên này. Tô Chuyết vừa mới quay đầu, chỉ thấy trước mắt bóng xám lóe lên, vội vàng giơ kiếm chống đỡ.
“Keng” một tiếng. Người tới mang theo uy thế mãnh tướng mà đến, một kiếm này vừa nhanh vừa mạnh, chấn động đến cánh tay Tô Chuyết tê dại, suýt nữa là không cầm nổi trường kiếm trong tay. Tô Chuyết tập trung nhìn vào, thì ra lại là tên kiếm khách trong phái Thiên Lang. Lần này hắn không che mặt, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, đoán chừng cũng là đệ tử của Tiêu Thiên Quân.
Tô Chuyết không nói một lời, Thanh Hồng kiếm trong tay liên tục ra chiêu. Mặc dù Tô Chuyết không chuyên môn nghiên cứu kiếm pháp, nhưng trải qua nhiều thử thách chiến trận như vậy, kiếm pháp tăng lên không ít. Hơn nữa chiêu thức đơn giản, tất cả đều là kiếm pháp mài luyện từ chiến trường mà thành.
Nhưng toàn bộ chiêu thức của đối phương cũng là đi thẳng về thẳng, tất cả đều là chiêu thức giết người hữu hiệu nhất. Chẳng lẽ kẻ này trước đây cũng là người trong quân đội hay sao?
Ý niệm này chợt lóe lên, bên hông thình lình gió táp lạnh thấu xương. Tô Chuyết vội vàng lùi một bước, đã nhìn thấy Tiêu Thiên Quân hiên ngang đứng ở một bên. Lấy thân phận của hắn thế mà hạ thủ đánh lén, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Tô Chuyết bị hai đại cao thủ liên hợp vây công, mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, kiếm trong tay phải và chưởng của tay trái, nhất tâm nhị dụng, giằng co với hai người. Sau lưng hổ đội và báo đội vừa đánh vừa lui, mặc dù loạn nhưng không có dấu hiệu tan tác.
Ba đội nhân mã khác đã thối lui đến sườn núi, mắt thấy đồng bạn tao ngộ phục kích, thì thay đổi phương hướng lại lần nữa lao xuống dưới núi. Bọn họ mang theo uy thế mãnh hổ xuống núi, uy lực vô song. Đám người của phái Thiên Lang đứng mũi chịu sào. Mặc dù bọn hắn có thể được coi là cao thủ võ công, nhưng võ công của một người dù có cao thì trong thiên quân vạn mã cũng không đáng nhắc tới. Không ít người thậm chí bởi vì không cẩn thận trượt chân liền bị gót sắt đạp thành thịt vụn.
Một trận hỗn chiến, song phương tử thương thảm trọng, trên mặt đất màu đen vốn bị bông tuyết trải thành màu trắng, bây giờ lại thành màu đỏ sậm làm gai mắt người.
Tiêu Thiên Quân đánh lâu mà không hạ được Tô Chuyết, trong lòng khó tránh khỏi lo nghĩ. Đúng lúc này, sau lưng tiếng vó ngựa vang lên. Tiêu Thiên Quân nhìn lại, chỉ thấy Chu Thanh Liên mãnh mẽ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, một chưởng vỗ về phía gương mặt của Tiêu Thiên Quân. Tiêu Thiên Quân không dám cứng rắn chống đỡ, đột nhiên ngã nhào xuống đất, lăn lăn lộn lộn, tránh thoát một chiêu này.
Tô Chuyết nhìn thấy Chu Thanh Liên, nhưng không mừng mà sợ. Chu Thanh Liên mù hai mắt, hoàn toàn nhờ vào nghe thanh âm phân biệt vị trí, nhưng trong cuộc hỗn chiến tiếng la rung trời, võ công của Chu Thanh Liên chỉ sợ phải giảm bớt đi nhiều. Lúc trước chiến đấu, Tô Chuyết luôn luôn không cho Chu Thanh Liên tham chiến chính là vì nguyên nhân này. Không ngờ lần này lão còn là không nhịn được mà vọt ra.
Bốn phía tiếng la lộn xộn, đột nhiên đất đai rung chuyển, tiếng vó ngựa chợt cấp bách. Trái tim Tô Chuyết đập mạnh, quay đầu nhìn, chỉ thấy một nhánh kỵ binh Khiết Đan vòng qua thôn trang, như một mũi đao nhọn hướng về trong đám người mà xuyên thẳng qua.
Người dẫn đầu vóc dáng khôi ngô, tướng mạo uy nghiêm, bất ngờ chính là Nam Viện đại vương của Đại Liêu, Chinh Nam đại tướng quân Tiêu Thiên Đình!
Trong lòng Tô Chuyết kịch chấn, nghĩ không ra Tiêu Thiên Đình đến nơi này mà thần không biết quỷ không hay. Điều này thực nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Chợt nghe bên cạnh một người rên lên, Chu Thanh Liên bị một mũi tên bắn lén đâm thủng ngực. Tô Chuyết hoảng sợ thất sắc, một chưởng ép ra Tiêu Thiên Quân, một kiếm gọt ngang tên áo xám.
Lúc này có một tên kỵ binh Khiết Đan xách theo trường mâu rất dài. Hắn mang theo thế tuấn mã, vốn cho rằng nhất định có thể đóng đinh Tô Chuyết xuống mặt đất. Ai ngờ tay trái của Tô Chuyết gẩy lên trường mâu. Thân thể người kia lập tức đong đưa trên tuấn mã, Tô Chuyết thuận thế kéo trường mâu một phát, người kia nhất thời té xuống lưng ngựa.
Tình hình như vậy khiến cho người Khiết Đan tự xưng trưởng thành từ trên lưng ngựa quả thực không thể tưởng tượng nổi. Tô Chuyết mặc kệ người kia sống chết, một tay lôi kéo Chu Thanh Liên, một tay nắm chặt dây cương, xoay người cưỡi lên lưng ngựa.
Tiêu Thiên Đình đã lao đến, giơ lên cương đao muốn chém xuống đầu Tô Chuyết. Tô Chuyết nhìn thấy trong mắt đối phương bắn ra ánh lửa thiêu đốt, một đao kia vừa nhanh vừa mạnh, Tô Chuyết không chút suy nghĩ, giơ ngang kiếm chặn.
Liền nghe “Keng” một tiếng, đao kiếm tấn công. Tô Chuyết còn có thể tiếp nhận cự lực của một đao này, nhưng tọa kỵ dưới hông lại phát ra hai tiếng phì phò từ trong mũi, bốn vó lảo đảo một cái.
Tô Chuyết quay đầu nhìn thoáng qua, kỵ binh mà Tiêu Thiên Đình mang đến đã dần dần hình thành thế vây quanh, hơn nữa nhân số đông đảo, lại muốn bao vây toàn bộ năm ngàn người phe mình.
Tô Chuyết không dám ham chiến, tay trái ấn ngực, mạnh mẽ phát ra một tiếng hô to. Nội lực của y hùng hậu, tiếng hô truyền xa ra ngoài, vô luận là quân Tống hay là quân Liêu, trong lòng đều chấn động. Quân Tống nghe thấy tiếng hô, tình hình vốn đang hoảng loạn lập tức chấn động, mà quân Liêu thì có kẻ sợ đến vỡ mật, từ trên lưng ngựa lắc lư té ngã xuống đất.
Tô Chuyết dùng tiếng hô hấp dẫn sự chú ý của quân Tống, tất cả mọi người đều tiếp cận về phía bên này. Tô Chuyết huy kiếm phóng nhanh, khiến Tiêu Thiên Đình hoa mắt, không dám nhận chiêu, lui về sau một đoạn. Tô Chuyết thừa cơ xông ra một lỗ hổng, những nơi đi qua máu tươi bắn tung tóe, tiếng tru rung trời.
Tô Chuyết mạnh mẽ xông ra một con đường máu, mang theo kỵ binh Toàn Phong doanh phóng về phía núi rừng nơi xa.