Dồn vào tử địa, con người một lòng cầu sinh thường thường có khả năng bộc phát sức mạnh hết sức kinh người. Từ khi đánh lén Tây Sơn đại doanh cho đến nay, tướng sĩ của Toàn Phong doanh cũng đã đưa bản thân vào chỗ chết. Phàm là có thể thu được một tia sinh cơ, bọn họ đều sẽ liều mạng đi tranh thủ.
Tô Chuyết giết ra một con đường máu, người phía sau lũ lượt đuổi theo. Ngược lại quân Liêu thấy nhóm quân Tống này mặt mũi dữ tợn, liều lĩnh bất chấp, nhất thời bị hù dọa, ý định truy kích cũng yếu đi. Hơn nữa bọn hắn chạy đường liên tục mấy ngày, lúc này đã vô cùng mỏi mệt, so với quân Tống cũng không khá hơn chút nào. Tinh thần vừa tiết ra, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn quân Tống chạy trốn, cuối cùng không đuổi kịp.
Tiêu Thiên Đình ngồi trên lưng ngựa, oán hận trừng mắt nhìn về phía bóng lưng quân Tống. Chẳng biết lúc nào Tiêu Thiên Quân đã đứng ở bên cạnh, nặng nề thở dài:
– Lần này khẳng định có thể khiến bọn chúng đại thương nguyên khí! Tô Chuyết cách cái chết không xa!
Tiêu Thiên Đình lại lắc đầu, quay đầu nhìn xem thi thể người của mình và quân Tống nằm cùng một chỗ trên mặt đất, trong lòng mây đen tích tụ. Hắn thở dài:
– Lần này không thể một mẻ hốt gọn bọn chúng, e là hậu hoạn vô cùng! Nhóm người Hán này có chút khác biệt so với ngày xưa nhìn thấy, chỉ sợ lần này ăn phải lỗ vốn, bọn hắn sẽ trở nên gian xảo hơn hồ ly và hung mãnh hơn lão hổ!
Tiêu Thiên Quân cười lạnh một tiếng:
– Lão đệ cũng đừng quên, trên thảo nguyên mới là thiên hạ của loài sói!
Tô Chuyết dẫn người một hơi chạy ra hơn mười dặm, mãi cho đến khi không nhìn thấy truy binh sau lưng nữa rồi mới chậm rãi dừng lại. Tô Chuyết nhìn khắp bốn phía, chung quanh là rừng cây, mọi người đã chạy vào sâu trong khu rừng, tin tưởng người Khiết Đan nhất thời khó mà đuổi kịp.
Y xuống ngựa, đỡ Chu Thanh Liên xuống dưới. Trước ngực Chu Thanh Liên còn cắm mũi tên, máu tươi đã nhuộm đỏ một mảng lớn. Nhưng lão không phát ra một tiếng rên, trên mặt lại còn mang theo nụ cười.
Ngọc Nương cũng chạy tới, lấy ra kim sang dược từ trong gói thuốc tùy thân của Chu Thanh Liên. Tô Chuyết nói khẽ:
– Chu tiền bối, kiên nhẫn một chút!
Chu Thanh Liên cười một tiếng:
– Vết thương nặng hơn lần này ta còn chịu được, sợ cái gì?
Lão dừng một chút, lại nói:
– Chỉ tiếc không thể giúp ngươi rồi…
Tô Chuyết gật đầu, rút kiếm ra cẩn thận chặt đứt mũi tên, một tay nắm chặt thân tên, đột nhiên rút ra. Ngọc Nương lập tức che kín vết thương, phòng ngừa máu chảy ra. Vạn hạnh Chu Thanh Liên kinh nghiệm già rặn, thời điểm trúng tên đã vặn thân thể theo bản năng. Bằng không mũi tên này nếu như lệch hơn mấy phân, chỉ sợ sẽ bắn trúng tim phổi của Chu Thanh Liên, khi đó e là phải lành ít dữ nhiều.
Ba người âm thầm may mắn. Lúc này tướng sĩ Toàn Phong doanh cũng chầm chậm thu gom, các đội kiểm kê nhân số, tử thương ước chừng bảy tám trăm người. Đây là một lần thất bại lớn nhất từ khi tiến vào Liêu cảnh đến nay.
Tô Chuyết có chút buồn bã, Hạ Thanh Phong và mấy vị đội trưởng đi tới, trên thân người nào cũng bị thương, có chút ủ rũ. Tô Chuyết nhìn một vòng, duy chỉ không thấy đội trưởng báo đội Từ Lâm. Trái tim của hắn trầm xuống, mở miệng hỏi:
– Từ tướng quân đâu?
Hạ Thanh Phong thở dài đáp:
– Từ tướng quân… Không thể trở về rồi…
Trong lòng tất cả mọi người đều có chút bi thương, rất nhanh cảm xúc bi thương này lan truyền ra tất cả mọi người. Tất cả mọi người đều cúi thấp đầu xuống, thậm chí đã có không ít người bắt đầu hoài nghi cuộc chiến đấu này rốt cục có ý nghĩa gì.
Trái tim Tô Chuyết trầm xuống. Thứ đáng sợ hơn thất bại chính là đánh mất lòng tin. Tô Chuyết không nói một lời, đi đến khoảng đất trống trước mặt mọi người, nhảy lên một tảng đá lớn. Đứng trên này có thể nhìn thấy toàn bộ mọi người, cũng có thể để tất cả bọn họ đều nhìn thấy hắn.
Tô Chuyết mở miệng nói:
– Các huynh đệ ——
Tất cả mọi người ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Chuyết, lại cúi thấp xuống.
Tô Chuyết không muốn từ bỏ, lại nói:
– Các huynh đệ, thất bại lần này ta chịu trách nhiệm, tại ta không có biết tình huống rõ ràng, tùy tiện xuất kích, để mọi người đổ máu hi sinh. Tô Chuyết ta ở đây bồi tội cho mọi người!
Nói xong vái lạy đám người đến đáy.
– Không…
Hạ Thanh Phong vừa muốn giúp Tô Chuyết giải thích. Tô Chuyết lại đưa tay ngăn hắn lên tiếng, tiếp tục nói:
– Các huynh đệ, ta nghĩ rất nhiều người trong các huynh đệ đều suy nghĩ trong lòng, tại sao chúng ta phải xâm nhập Liêu quốc đánh trận, tại sao phải làm những việc ngu ngốc như vậy? Trước kia chúng ta đều là quân Tây Bắc, tại sao phải tới giúp người khác đánh trận?
Mấy vấn đề này từng câu đều đã hỏi tới trong lòng của chúng tướng sĩ. Sở dĩ tất cả mọi người hoang mang bối rối cũng chính là ở chỗ này.
Tô Chuyết lại nói:
– Ta đã nhận được tin tức, hiện tại Tây Bắc Đảng Hạng bộ đã rút quân, vốn dĩ chúng ta có thể nghĩ ngơi thật tốt, không cần tiếp tục ra trận. Thế nhưng tại sao chúng ta còn phải bôn ba ngàn dặm đến đánh một trận chiến xem như hoàn toàn không có phần thắng này?
Y dừng một chút, nói ra:
– Theo ta được biết, người nơi này cũng không hoàn toàn là nhân sĩ Tần Phượng, đại đa số người đến từ các vùng Hà Đông và Kinh Tương, còn có không ít đến từ Giang Nam và Quảng Nam. Như vậy tại sao chúng ta lại đóng giữ ở Tây Bắc, để đề phòng kẻ địch nhìn như không hề có quan hệ với quê hương của chúng ta đây?
Đám người trầm mặc không nói. Tô Chuyết nói:
– Đó là bởi vì chúng ta đang bảo vệ gia đình của chúng ta, bảo vệ thân nhân của chúng ta. Gia đình này không chỉ là quê nhà và huyện thành của chúng ta, cũng không chỉ là châu quận Tây Bắc, mà là toàn bộ lãnh thổ Đại Tống. Thân nhân của chúng ta cũng không chỉ là thân bằng quê quán, mà là dân chúng Đại Tống cùng chúng ta vui buồn tương quan. Vinh dự của chiến sĩ chúng ta không phải là ở đây hay sao? Nếu như chúng ta đều không muốn hi sinh, mặc cho người Khiết Đan xuôi nam tàn phá bữa bãi, lẽ nào quê hương của chúng ta có thể tránh bị chiến hỏa, thân nhân của chúng ta có thể miễn bị nô dịch hay sao?
Giọng nói Tô Chuyết có chút run rẩy:
– Các huynh đệ, có lẽ cuộc chiến này chú định sẽ không lưu danh sử sách, sự tình chúng ta làm chú định sẽ không có ai nhỡ kỹ. Thậm chí chúng ta còn phải rải máu tươi của mình, dâng lên tính mạng của mình ở nơi tha thương đất khách quê người. Nhưng chỉ là muốn thân nhân của chúng ta, cha mẹ và vợ con chúng ta có thể không bị chiến hỏa xâm hại, có thể hạnh phúc khoái hoạt, như vậy không phải là đủ rồi sao? Mà bọn họ cuối cùng cũng sẽ biết, chúng ta đều từng là anh hùng!
Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, trong đám người tràn ngập một cỗ khí thế bất khuất. Tô Chuyết biết, lòng tin và cảm xúc mạnh mẽ đang được tìm về từng chút một. Chỉ có Ngọc Nương một mình ngửa đầu, nhìn chằm chằm Tô Chuyết. Trên mặt của nàng tràn đầy vẻ phức tạp, dường như rốt cuộc hiểu rõ Tô Chuyết đến cùng đeo đuổi điều gì.
Tô Chuyết mỉm cười, lại nói:
– Bây giờ Nam Viện đại vương Tiêu Thiên Đình của Khiết Đan đã bị ép suất quân trở về, trận chiến này sẽ không kéo dài lâu đâu. Chỉ cần kiên trì một chút nữa, chúng ta sẽ về nhà!
– Về nhà? Về nhà…
Tất cả mọi người thì thào đọc hai chữ này trong miệng.
Thanh âm này từ nhỏ chậm rãi lớn lên, tất cả mọi người đều thì thầm với nhau. Hai chữ “Về nhà” làm cho trong lòng tất cả mọi người lại dấy lên ngọn lửa.
Tô Chuyết thở dài một hơi, trông thấy trên mặt Ngọc Nương cũng lộ ra nụ cười. Nhưng nụ cười này chỉ vừa xuất hiện, bỗng chốc ngưng kết ở trên mặt. Thần sắc Ngọc Nương bỗng nhiên biến đổi, con mắt cũng trợn tròn xoe, há mồm giống như muốn hô cái gì.
Trái tim Tô Chuyết run lên, đột nhiên xoay người. Đã nhìn thấy trước mắt lóe lên bóng đen, một người đã vọt tới trước mặt. Ngay sau đó bên hông phát lạnh, giống như có thứ gì đó dâm xuyên qua.
Tất cả mọi người còn chưa kịp phát ra tiếng kinh hô thì đã mắc trong cổ họng. Bọn họ trông thấy Tô Chuyết đưa lưng về phía đám người, phía sau nhô ra một thanh trường kiếm, lộ ra một nửa mũi kiếm.
Mặt mũi Tô Chuyết tràn đầy hoảng sợ, cùng người kia bốn mắt nhìn nhau. Mặt người này này gần sát như vậy, ngược lại nhất thời không nhìn rõ gương mặt. Nhưng Tô Chuyết làm sao có thể quên người kia? Tô Chuyết sao có thể nghĩ được, người này vì muốn so kiếm với mình mà theo một đường đến nơi này? Nghị lực quyết tuyệt như thế quả thực là vì kiếm mà si. Người như vậy chỉ sợ tển đời không còn người thứ hai.
Nhất Kiếm Sương Hàn Lâm Nhược Xung!