Đột nhiên Tần Lôi nhìn về phía Lý Hoành. Lý Hoành lấy làm kinh hãi, nói:
– Tần Bộ đầu, buổi sáng hôm đó thuộc hạ đích xác đề cập với ngài một cậu. Ngài sẽ không cho rằng thuộc hạ là gian tế chứ?
Tần Lôi hừ lạnh một tiếng, nói:
– Hôm nay ở quán rượu Tô Chuyết nói cho ta lúc tối thăm dò Ngụy phủ thì phải cẩn thận lưu ý ngươi, không được để cho ngươi rời đi nửa bước. Hắn nói ngươi có vấn đề, lúc đầu ta còn không tin, nhưng là bây giờ nghĩ lại ngươi thật sự rất khả nghi!
Tô Chuyết trầm giọng nói ra:
– Lý Hoành chẳng những là gian tế, hơn nữa cũng là hung thủ thật sự sát hại người giúp việc họ Trần và một đoàn người Kim Đao tiêu cục!
Trình Hàm giật mình, giận dữ hét:
– Hóa ra ngươi chính là hung thủ sát hại phụ thân ta!
Hắn tiến lên muốn động thủ với Lý Hoành, Hoa Bình vội ôm lại Trình Hàm, ngăn hắn lại. Tần Lôi biết võ công Lý Hoành không yếu, cũng cản ở trước người Lý Hoành, để phòng hắn nóng lên hại người.
Tô Chuyết nói:
– Từ cái chết của Vương Vĩnh Phúc, ta đã bắt đầu hoài nghi có người mật báo cho hung thủ. Thế nhưng ta cũng không thể xác định, thẳng đến khi ta phá giải bí ẩn cái chết của người giúp việc họ Trần, cuối cùng ta mới có thể xác định, tên gian tế đó chính là ngươi, Lý Bộ đầu!
Lý Hoành lớn tiếng nói:
– Chuyện cười, tiên sinh nói là ta nửa đêm đi giết người giúp việc kia sao? Ta vốn không biết hắn ở chỗ nào!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
– Ngươi đúng là không biết người giúp việc kia ở chỗ nào, thủ phạm thật sự sau màn giết chết Tiền Thông cũng không nhất định biết hắn ta ở đâu. Thế nhưng ngươi cũng không phải nửa đêm đi giết người, mà là ngươi bám theo người giúp việc kia khi hắn đi tìm người rồi mới hạ thủ!
Tần Lôi khó hiểu nói:
– Tô Chuyết, đệ chờ chút đã. Ngày đó chúng ta kiểm tra thi thể, phát hiện thi thể đã cứng ngắc lại. Làm sao Lý Hoành có khả năng đến giết người trong một thời gian ngắn chứ? (Ý là người chết đã lâu rồi, làm sao mà vừa bị giết được)
Tô Chuyết cười nói:
– Lúc ấy ta chú ý tới quần áo trên thi thể có rất nhiều mồ hôi. Hiện tại mới nhớ tới, đó là bởi vì hắn chạy đã lâu nên chảy ra mồ hôi!
– Cái gì? Chảy mồ hôi ư? Chẳng lẽ người chết còn biết chảy mồ hôi sao?
Tần Lôi hỏi.
Tô Chuyết nói:
– Ta đã nói rồi, người giúp việc đó mới chết buổi sáng. Huynh đã từng đã nói với ta, Lý Bộ đầu rất có bản lĩnh. Có đôi khi hắn cũng có thể làm thay kiểm nghiệm thi thể, bởi vậy nhất định quen thuộc cách làm của ngỗ tác. Hắn nhất định cũng biết, người đang vận động dữ dội rồi đột nhiên tử vong, có khả năng sinh ra triệu chứng cơ bắp cứng ngắc. Như vậy thì có thể khiến cho chúng ta lẫn lộn thời gian tử vong!
– Cái gì? Còn có chuyện như vậy ư?
Đám người có chút giật mình.
Tô Chuyết nói:
– Sáng sớm hôm nay ta lại tới đó xem lần nữa. Lúc ấy Lý Hoành và tiểu nhị tiền trang không tìm thấy ai trong căn nhà nhỏ đó, Lý Hoành liền yêu cầu chia ra tìm kiếm. Như vậy một người thích ngủ nướng, mà vào sáng sớm áo mũ không chỉnh tề sẽ đi nơi nào chứ? Kỳ thật đáp án rất đơn giản, căn nhà kia hướng bắc không xa chính là nhà vệ sinh. Lý Hoành yêu cầu tìm hướng nào, căn bản đã suy đoán xong!
– Người giúp việc họ Trần đi vệ sinh xong, vừa vặn gặp phải Lý Hoành truy sát, đành phải một đường chạy thục mạng. Lý Hoành chính là muốn hắn liều mạng chạy, tạo thành tình huống cơ bắp khẩn trương. Trước đó Lý Hoành đã thiết kế xong lộ tuyến, bức bách người chết chạy qua bụi cỏ, bởi vậy lòng bàn chân thi thể sẽ dính cỏ. Chạy đến bên cạnh một khe nước, Lý Hoành xuất thủ giết chết hắn. Vết thương ở gáy, xuyên thẳng qua, sẽ đổ rất nhiều máu. Máu tươi chảy vào khe nước, lại có cỏ dại che chắn, ai cũng không nhìn ra. Bởi vậy chỗ đặt xác cũng không có vết máu. Mà ta ở bên cạnh khe nước phát hiện một ít máu đã biến thành màu đen!
Tần Lôi nói:
– Đệ nói hắn cũng là hung thủ giết hại một đám người Kim Đao tiêu cục, lời này giải thích thế nào?
Tô Chuyết mỉm cười, đáp:
– Huynh còn nhớ không, lúc đang kiểm tra thi thể người giúp việc, ta cũng đã nói, vết thương kia là vết đao thế nhưng thủ pháp ra chiêu lại là đâm thẳng!
Tần Lôi vỗ tay một cái, lớn tiếng nói:
– Đúng rồi! Đây là kiếm chiêu! Người của Kim Đao tiêu cục cũng chết ở dưới đao mà hung thủ lại dùng kiếm chiêu!
– Bởi vậy ta mới kết luận, kẻ sát hại Kim Đao tiêu cục cũng là Lý Hoành!
Tô Chuyết nói.
– Nói bậy!
Lý Hoành lớn tiếng phản bác.
– Làm sao ta có thể giết bọn họ chứ? Tối hôm qua rõ ràng tiên sinh an bài ta…
Hắn nói phân nửa, bỗng nhiên giật mình, rốt cuộc nói không được.
Tô Chuyết cười lạnh nói:
– Thế nào không nói tiếp nữa đi? Ngươi đang muốn nói, tối hôm qua rõ ràng là ta an bài ngươi đến tiền trang tìm quyển sách số hiệu, đúng hay không? Kỳ thật tối hôm qua ta đã bắt đầu hoài nghi ngươi rồi! Bởi vậy ta mới giao cho ngươi nhiệm vụ đó. Ta sớm biết hung thủ căn bản sẽ không lưu lại vật chứng trọng yếu như vậy, sở dĩ còn muốn ngươi đi tìm chính là vì muốn thăm dò ngươi! Ngươi vừa mới ngậm miệng không nói, nhất định là nghĩ đến điểm này chứ? Ngươi thân là bộ khoái, nếu như thật sự đến tiền trang tìm sách, nhất định là nghênh ngang đi vào. Chỉ cần ta đi hỏi những hộ vệ kia, thì sẽ biết rốt cục đêm qua ngươi có đi hay không!
Tần Lôi lớn tiếng nói:
– Để ta phái người đi xem!
Lý Hoành đột nhiên xen lời hắn:
– Không cần đi nữa.
Tất cả mọi người sững sờ, chỉ nghe Lý Hoành nói:
– Tô Chuyết, ngươi nói không sai. Ta vốn cho rằng đã làm đầy đủ thiên y vô phùng (*), không ngờ rằng vẫn bị ngươi khám phá!
(*) Thiên y vô phùng: áo tiên không thấy vết chỉ khâu. Ý nói làm chặt chẽ không kẽ hở.
Tô Chuyết gật đầu nói:
– Không sai, ngay từ đầu ta đích xác không thể nghĩ đến, người ở ngay bên cạnh ta lại có thể là nội gian!
Lý Hoành nói:
– Ngươi có thể nói cho ta biết, đến cùng ta để lộ ra sơ hở ở chỗ nào, khiến ngươi hoài nghi đến trên đầu ta?
Tô Chuyết lắc đầu, đáp:
– Từ đầu đến cuối ngươi đều rất cẩn thận, dù khi giết người phải bại lộ võ công của mình, cũng thà rằng không dùng binh khí tiện tay. Thế nhưng trên đời này chẳng có việc nào có thể tính toán chuẩn xác không để lại một tia đầu mối được! Ngay từ đầu ngươi nhận được công văn của Giang Ninh phủ liên quan tới cái chết của Ngụy Chu Lễ, bèn lấy bản án người khác làm cớ, không muốn nói cho Tần Bộ đầu. Về sau đi bắt người giúp việc họ Trần, ngươi lại rất sốt sắng. Sau khi Vương Vĩnh Phúc chết, ngươi lại nóng lòng dẫn tầm mắt của chúng ta lên trên công phu đả huyệt. Những điều này đều để cho ta có chút không hiểu. Càng về sau nữa, trước khi chết Ngô Thanh Lưu muốn viết xuống thông tin về hung thủ, đáng tiếc chỉ viết được hai nét đã bỏ mạng. Lúc ấy có rất nhiều suy đoán, còn là Tần Bộ đầu nhắc nhở ta, chữ đó rất có thể chính là chữ Lý (李)!
Tần Lôi bỗng nhiên nói:
– Thế nhưng tối hôm qua đệ còn nói người mà Ngô Thanh Lưu muốn nói cho chúng ta biết, cũng không phải là Lý Hoành!
Tô Chuyết gật đầu, đáp:
– Giết chết cả nhà Ngô Thanh Lưu, đích xác không phải là Lý Hoành. Lý Hoành luôn ở cùng chúng ta, căn bản không có cơ hội giết người. Hung thủ thật sự, chính là vị lão bản sau màn kia!
Tần Lôi nghi ngờ nói:
– Chẳng lẽ, kẻ đó cũng họ Lý ư?
Tô Chuyết trầm giọng đáp:
– Không sai! Kẻ đó họ Lý, hơn nữa nhất định có quan hệ mật thiết với Lý Hoành!
– Vậy cũng quá trùng hợp chứ? Kẻ đó đến cùng là ai?
Tần Lôi hỏi.
Tô Chuyết đưa tay chỉ về phía Ngụy phu nhân, lớn tiếng nói:
– Lão bản sau màn của Thiên Hạ tiền trang, hung thủ thật sự giết chết Ngụy Chu Lễ, Tiền Thông, Vương Vĩnh Phúc và cả nhà Ngô Thanh Lưu, chính là ngươi! Ngụy phu nhân!
Đám người sững sờ, trong đại sảnh bỗng nhiên trở nên lặng ngắt như tờ. Chỉ nghe Ngụy phu nhân đột nhiên nở nụ cười lạnh. Bà ta chậm rãi nói:
– Tô tiên sinh đang nói đùa sao?
Tô Chuyết cười lạnh đáp:
– Bà thấy ta đang nói đùa sao?
Tần Lôi nói:
– Tô lão đệ, đệ chờ chút. Ngụy phu nhân làm sao là hung thủ được? Ngụy Chu Lễ là trượng phu của nàng mà! Lại nói, Ngụy phu nhân họ…
Tô Chuyết mỉm cười nói:
– Tần Bộ đầu, huynh cho rằng Ngụy phu nhân họ gì?
Tần Lôi á khẩu không trả lời được. Tô Chuyết lớn tiếng nói:
– Nếu như ta đoán không lầm, Ngụy phu nhân có họ Lý, hơn nữa nhìn từ tuổi tác, rất có thể bà ta là chị gái của Lý Hoành!
(chưa xong còn tiếp.)