Tần Lôi có chút nổi nóng, lớn tiếng nói:
– Ta để các ngươi trông chừng Ngụy phủ là muốn nhìn hung thủ có thể lại đến Ngụy phủ giết người hay không. Ngươi ngược lại tốt, thế mà quan tâm tới việc cô nhi quả phụ về nhà ngoại!
Bộ khoái kia có vẻ bất đắc dĩ, thầm nói:
– Còn chẳng phải là ông sai chúng ta có tình huống thế nào liền đến hồi báo à…
Bất quá hắn đè giọng nói xuống cực thấp, không dám để cho Tần Lôi nghe thấy.
Tô Chuyết kỳ quái nói:
– Trượng phu vừa chết không lâu, lại là bị ép treo cổ, chẳng lẽ Ngụy phu nhân không muốn biết chân tướng sao? Vì sao ngay lúc này lại vội vã về nhà ngoại?
Tần Lôi nói:
– Tô Chuyết, hiện tại toàn bộ mười mấy người cục chủ kéo theo tiêu sư, đám tử thủ (người áp tiêu) của Kim Đao tiêu cục đều chết thảm ở trong khách sạn! Làm sao đệ cũng quan tâm đến Ngụy phu nhân rồi?
Tô Chuyết lấy lại tinh thần, đáp:
– Ta chỉ có chút kỳ quái thôi. Bây giờ chúng ta đến khách sạn kia nhìn xem!
Tần Lôi quay đầu nói với bộ khoái kia:
– Ngươi trở về trông chừng! Nhớ kỹ, có tình huống quan trọng lại bẩm báo cho ta!
Tô Chuyết mượn con ngựa của bộ khoái, cùng Tần Lôi song song chạy tới khách sạn xảy ra chuyện. Khách sạn đó cách Ô Y Hạng cũng không xa, nhưng không có treo bất luận bảng hiệu nào. Mặt ngoài cùng như một căn nhà nhỏ, căn bản nhìn không ra là một gian khách sạn, phải xuyên thẳng qua căn nhà nhỏ, đi đến hậu viện mới có thể nhìn ra mấy phòng khách. Trách không được lấy thủ đoạn và nhãn tuyến của Yến Linh Lung và Hoa Bình cũng phải bỏ ra nửa đêm mới tìm được chỗ này.
Tần Lôi vừa dẫn đường, vừa nói:
– Gian khách sạn này cũng không kinh doanh đối ngoại, chỉ có một ít khách quen biết sẽ thường xuyên chiếu cố. Lão bản là một lão đầu, mắt mờ, đầu óc cũng hơi hồ đồ rồi. Bởi vậy đối với chuyện phát sinh đêm qua lão căn bản không biết chút gì. Bất quá Trình Minh Độ mỗi lần tới Kim Lăng đều đặt chân ở khách sạn này. Bởi vì lão đầu này thật ra rất quen thuộc với Trình Minh Độ.
Tô Chuyết đột nhiên dừng bước lại, trầm ngâm nói:
– Trình Minh Độ mỗi chuyến đều đặt chân ở đây sao?! Quả nhiên không sai! Nơi này rất gần phủ đệ Chu Quý, cũng rất gần nhà tiền trang kia của Tiền Thông. Quả nhiên ta đoán không sai!
Tần Lôi cả kinh nói:
– Chẳng lẽ Kim Đao tiêu cục thật có quan hệ vụ án ngân phiếu ư?
Tô Chuyết khoát khoát tay, nói:
– Vào xem trước đã!
Hai người đi vào hậu viện, đã nhìn thấy mười tên quan sai đem mấy căn phòng khách canh giữ đến nước chảy không lọt. Hai người Hoa Bình và Yến Linh Lung đã sơ lược nhìn qua thi thể, trông thấy Tô Chuyết thì tiến lên phía trước nói:
– Trình Minh Độ dẫn theo mười mấy người, tất cả đều bị giết! Mà lại là một chiêu trí mạng, Thậm chí ngay cả cơ hội rút đao cũng không có. Tất cả mọi người bị giết bởi đao, mà hung khí chính là bội đao của chính Trình Minh Độ!
Tô Chuyết gật đầu, đi vào trong một căn phòng. Trong phòng này có bốn năm người ở, trong đó có Trình Minh Độ và tiêu sư dưới tay ông ta. Mấy người nằm lộn xộn trên mặt đất, mấy vũng máu tươi còn chưa khô hết. Tô Chuyết nhặt lên một thanh dao dính đầy máu, nói ra:
– Đây đích xác là bảo đao của Trình Minh Độ, khớp với miệng vết thương của thi thể. Nhưng hung thủ dùng không phải là đao pháp!
– Ồ?
Vợ chồng Hoa Bình khẽ giật mình.
Tần Lôi thường thấy vết thương thi thể, gật đầu, nói:
– Không sai, đây xác thực không phải đao pháp! Bình thường đao pháp đều là thẳng thắn thoải mái, chủ yếu có mấy loại thủ pháp chặt chém bổ nghiêng. Mà vết thương trên thi thể rõ ràng là đâm. Hung thủ dùng chính là kiếm pháp!
Tô Chuyết liếc mắt nhìn Tần Lôi, nói:
– Huynh cũng đoán được?
Tần Lôi gật đầu, trầm giọng nói:
– Không sai, hung thủ sát hại những người này và hung thủ giết chết người giúp việc họ Trần chính là cùng một người! Mới đầu đệ nói Kim Đao tiêu cục có quan hệ với vụ án ngân phiếu, ta còn chưa tin. Nghĩ không ra tên hung thủ này lại có thể hạ độc thủ như vậy! Thế nhưng Trình Minh Độ đến cùng cùng có liên quan gì đến chuyện này? Hắn vừa tới Kim Lăng, vì sao liền bị hung thủ sát hại rồi?
Tô Chuyết vừa muốn mở miệng, ngẩng đầu trông thấy Lý Hoành bước nhanh đi tới. Y nhìn xem Lý Hoành, mắt lộ vẻ hỏi thăm. Lý Hoành thở dài, lắc đầu nói:
– Tô tiên sinh, ta lật khắp cả hai nhà tiền trang cũng không tìm được quyển sổ kia!
Tô Chuyết thở dài một hơi, cũng không kinh ngạc, nói ra:
– Sớm nằm trong dự liệu. Tên hung thủ này ác độc cẩn thận như vậy thì sao để lại thứ quan trọng như thế ở tiền trang, chờ chúng ta đi tìm đây?
Lý Hoành ủ rũ nói:
– Manh mối này cũng gãy mất, vậy chúng ta nên làm gì giờ?
Tô Chuyết quay người nói với Tần Lôi:
– Chẳng mấy chốc Trình Hàm sẽ vào thành, chỉ sợ Tần Bộ đầu phải sớm trấn an cho tốt, miễn cho sinh thêm sự cố!
Tần Lôi minh bạch hàm nghĩa trong lời y nói, nói là trấn an kì thực là bảo vệ. Hắn lớn tiếng nói:
– Không có vấn đề! Để ta phái người ra khỏi thành nghênh đón Trình Hàm!
Lý Hoành chủ động xin đi nói:
– Tần Bộ đầu, để thuộc hạ dẫn người đi!
Tần Lôi gật đầu:
– Được…
Nhưng mà Tô Chuyết lại lắc đầu, nói:
– Lý Bộ đầu còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, chuyện đó cứ giao cho Hoa Bình và Yến Linh Lung đi!
Hoa Bình nói:
– Không có vấn đề, giờ chúng ta xuất phát!
Vừa dứt lời, Phương Bạch Thạch bỗng nhiên lách mình xuất hiện ở cửa ra vào. Ngoại trừ Tô Chuyết, những người khác cũng không nhận ra hắn, đều lộ ra thần sắc cảnh giác. Tô Chuyết tiến lên phía trước nói:
– Phương Bộ đầu, sự tình xong nhanh như vậy à?
Phương Bạch Thạch trầm giọng đáp:
– Người đã chết cho nên cũng không tốn bao nhiêu thời gian!
– Cái gì?
Tô Chuyết hoảng sợ nói. Không chỉ riêng y giật mình, mấy người khác cũng cả kinh thất sắc. Nghĩ không ra án mạng một vụ lại tiếp một vụ, đến cùng còn phải chết bao nhiêu người nữa thì tên hung thủ này mới có thể thu tay lại?
Tần Lôi cả giận nói:
– Ai lại bị giết rồi?
Phương Bạch Thạch nói:
– Là lão quản gia ở phủ Ngô Thanh Lưu! Được người ta phát hiện chết đuối trong sông Tần Hoài. Có người nói là lão uống say, không cẩn thận ngã vào sông. Bộ khoái Giang Ninh phủ đã tiếp thủ rồi.
Đám người trầm mặc không nói. Tô Chuyết cố ý bước ra mấy bước, nhẹ giọng hỏi:
– Vậy ngài có thấy lão quản gia đã đến đâu không?
Phương Bạch Thạch nói:
– Mặc dù ta không theo được hành tung của lão, nhưng lại bám theo kẻ áo đen đã đẩy lão vào trong sông! Kẻ áo đen kia cũng không giống như ngươi suy đoán trở lại phủ đệ Chu Quý.
Tô Chuyết khẽ giật mình, hỏi:
– Cái gì? Vậy hắn đi đâu?
Phương Bạch Thạch nói:
– Hắn không vào Chu phủ mà lại vào Ngụy phủ cách đó không xa! Hơn nữa vào rồi thì không đi ra nữa.
Trong lòng Tô Chuyết kinh hãi, thần sắc trên mặt thay đổi mấy lần. Tần Lôi nói:
– Đệ không sao chứ?
Tô Chuyết chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm nói:
– Xem ra chúng ta thật đúng là phải đến Ngụy phủ một chuyến nữa…
Tần Lôi sững sờ, nói:
– Đệ còn nhớ thương quả phụ kia à?
Tô Chuyết cũng không để ý, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Hoa Bình. Vợ chồng Hoa Bình lập tức đi ra cửa. Tô Chuyết lại thấp giọng dặn dò Phương Bạch Thạch vài câu, Phương Bạch Thạch cũng gật gật đầu, một câu không nói liền rời đi.
Tần Lôi và Lý Hoành không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ Tô Chuyết trong hồ lô muốn làm gì. Tô Chuyết lại trầm tư nửa ngày, nói:
– Tần Bộ đầu, Lý Bộ đầu, nơi này cách phủ Ngụy Chu Lễ cũng không xa, không bằng chúng ta đi xem thử coi!
Tần Lôi nghi ngờ nói:
– Vậy trong này làm sao bây giờ? Chúng ta còn chưa tìm được đầy đủ manh mối…
Tô Chuyết đáp:
– Đã đủ nhiều rồi!
Nói xong nhanh chân bước ra cửa.
Tần Lôi và Lý Hoành hai mặt nhìn nhau, đành phải vội bước đi theo.
(chưa xong còn tiếp.)