Ánh mắt người áo đen chỉ hơi đổi, cũng không quá mức kinh ngạc. Hắn cũng không kỳ quái rằng Tô Chuyết đã biết tên của mình. Khi hắn nhìn thấy trên giường không có người nào thì biết được, Tô Chuyết đã làm rõ hết thảy rồi.
Tô Chuyết nói:
– Sao ngươi không nói gì?
Giọng điệu Phục Bộ Thiên Chiến bình thản, hỏi:
– Ta chỉ đang nghĩ là ta đã để lộ ra sơ hở ở chỗ nào, để ngươi nghĩ đến ta nhanh như vậy.
Tô Chuyết thở dài, đáp:
– Kỳ thật ngươi cũng không lộ ra sơ hở gì, mà ngay từ đầu ta cũng không nghĩ tới là ngươi. Đến tận khi Gia Cát Tranh phát hiện hộp son phấn kia ở Yêu Hương lâu, ta còn chưa kịp phản ứng. Nếu không phải do ta ngu xuẩn như vậy, Gia Cát huynh cũng không đến mức ôm hận mà chết! Thời khắc cuối cùng, huynh ấy còn nắm chặt hộp son phấn trong tay, nói rõ là huynh ấy đã biết đó là điểm mấu chốt của bản án! Thậm chí đã biết hung phạm đến cùng là ai.
Phục Bộ Thiên Chiến nói:
– Không sai, Gia Cát Tranh quả thực không đơn giản. Hắn đi hỏi khắp nơi xem có gã đàn ông nào từng mua loại phẩm nhuộm màu đen kia hay không. Đàn ông đi mua son phấn vốn đã ít, huống chi còn là một người Nhật đây? Gia Cát Tranh rất nhanh đã lấy được tin tước, lập tức phá giải xong tất cả câu đố!
Tô Chuyết nói:
– Chỉ tiếc ta lại còn chạy tới Dự Yến vương phủ, lãng phí vô ích rất nhiều thời gian. Chỉ cần tra ra được manh mối của gã người Nhật ngươi, hết thảy đều rõ ràng. Ta rất sớm đã nghe nói ở quốc gia của ngươi có một môn công phu rất quỷ bí tên là nhẫn thuật. Người luyện tập nhẫn thuật không nhất định có công phu cao cường, nhưng lại có thể giết người một cách vô hình, thường xuyên được thuê chấp hành nhiệm vụ ám sát. Mà ngươi chính là một kẻ như vậy!
Phục Bộ Thiên Chiến không phủ nhận, nói:
– Ngươi nói không sai, từ nhỏ ta đã đi theo mẫu thân luyện tập nhẫn thuật, đến nay cũng có hai mươi năm rồi!
Tô Chuyết lại nói:
– Lần đó ở tiệm trà, ngươi nói ngươi đã theo mẫu thân vào Trung Nguyên vào bảy tám năm trước. Lúc ấy ngươi không nói rõ ràng, không chịu nói rõ, bây giờ ta mới nhớ được. Bảy, tám năm trước Phù Tang xảy ra một biến cố lớn, Y Hạ (Iga) xuất hiện kẻ phản bội, đưa tới đại quân vây quét, rất nhiều nhẫn giả (ninja) bị giết, rất nhiều người chạy trốn đến Trung Nguyên. Lúc đó có kẻ tâm thuật bất chính, tự cho rằng Trung Nguyên không có địch thủ, ỷ vào bản lĩnh mà làm xuống chuyện ác ở Trung Nguyên, bị người trong chính đạo giết chết không ít. Những nhẫn giả khác không còn dám khoa trương nữa, mai danh ẩn tích lặng lẽ sinh hoạt khắp các nơi. Ta đoán, ngươi đến Trung Nguyên chính là vào thời gian đó!
Phục Bộ Thiên Chiến nhớ tới chuyện cũ, thở dài, nói:
– Không ngờ rằng ngươi cũng biết chuyện đó, thiên hạ còn có chuyện ngươi không biết sao…
Tô Chuyết không để ý tới, nói:
– Sau khi đoán ra ngươi là một nhẫn giả, những vụ án giết người rắc rối phức tạp trước đó đã không còn thần bí nữa. Ta đoán chắc chắn là ngươi ngụy trang thành vệ binh lẻn vào phủ tướng quân, rồi nấp ở trong mật thất của Vương Hoàn trước. Chờ thằng đến khi Vương Hoàn trở về tiến vào mật thất, sau khi giết người, ngươi vẫn như cũ trốn trong mật thất. Đến lúc bộ khoái bước vào, ngươi lại lẻn vào đám người bình yên rời đi!
Phục Bộ Thiên Chiến tựa hồ cũng có chút đắc ý đối với kiệt tác ám sát của mình, giọng nói rõ ràng cao lên, nói ra:
– Không sai! Vì giết hắn, ta đã ở ngoài phủ tướng quân quan sát bốn năm ngày, thăm dò rõ ràng quy luật thay quân tuần tra của vệ binh. Sau đó trà trộn vào trong phủ trước một ngày, ẩn nấp không ăn không uống không động. Trong nhẫn thuật quan trọng nhất chính là che giấu bản thân, chỉ cần ta không động không ra, cho dù ngươi đứng ở trước mặt cũng sẽ không phát hiện sự tồn tại của ta!
Tô Chuyết hừ nhẹ một tiếng:
– Cái chết của Vương Hoàn rất là kỳ quặc, bị giết trong phủ tướng quân thủ vệ trùng điệp, còn là chết bên trong mật thất. Đây là chuyện vốn rất khó dùng lẽ thường để giải thích. Mà ngươi cố ý lộ ra sơ hở, bố trí thi thể thành dấu hiệu trúng độc, còn cố tình thả mấy cây thực tâm thảo. Mục đích chính là để người ta cho rằng hắn bị trúng độc mà chết, từ đó tra ra được Trần Binh Nguyên đã ở cùng Vương Hoàn! Sau đó mưu sát Trần Bình Nguyên, hiển nhiên là khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau. Trước đó ngươi đã trà trộn vào trong doanh trướng, ngay cả ta cũng không nhìn ra. Chờ ta đạt được tin tức Nguyệt Thiền cô nương ở Yêu Hương lâu từ trong miệng Trần Bình Nguyên, ngươi lại siết chết Trần Bình Nguyên, ngụy trang thành treo cổ tự sát. Như vậy không chỉ gây nên mâu thuẫn giữa Vương Định Biên và Trần Trung, còn cuốn cả ta vào hiềm nghi, gây ra hỗn loạn!
Phục Bộ Thiên Chiến càng nghe càng bội phục Tô Chuyết, dường như mỗi một sự kiện mà mình hành động đều được y chứng kiến tận mắt.
Tô Chuyết lại nói:
– Khi ta đi tìm Nguyệt Thiền, chắc chắn ngươi vẫn luôn nấp trong bóng tối bám theo. Chờ ta tra được manh mối liên quan tới Nhật An công tử từ chỗ Nguyệt Thiền, ngươi lại giết chết nàng. Kể từ đó, hết thảy manh mối và nhân chứng liên quan đến vụ án này đến đây hoàn toàn đứt mất, chỉ để lại manh mối chỉ về phía Dự Yến vương Nhật An công tử. Ta cũng chỉ có thể đi thăm dò Triệu Yến, bởi vậy dẫn tới Vương Định Biên kéo quân vây công vương phủ. Đây hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ngươi, ngươi giết ai cũng đều nắm được thời cơ cực kỳ tinh chuẩn. Ta thật không nhịn được phải bội phục các ngươi!
Phục Bộ Thiên Chiến thở dài nói:
– Ngươi nói không sai chút nào, ta không có gì để nói!
Tô Chuyết cười lạnh:
– Nói như vậy, ngươi đã thừa nhận tội lỗi rồi chứ?
Vừa dứt lời, nơi xa vang lên vài tiếng gà trống gáy gọi. Trời đã sắp sáng lên!
Tô Chuyết cúi người ôm ra thi thể của Gia Cát Tranh từ gầm giường, rời khỏi phòng, trịnh trọng giao cho hạ nhân trong phủ, dặn dò bọn họ chuẩn bị hậu sự cho thật tốt. Vợ của Gia Cát Tranh đã chết, nhưng không tái giá, cũng không có con nối dõi, cô đơn một mình, vô cùng thê lương.
Trở về phòng ngủ, Tô Chuyết dùng dây thừng trói Phục Bộ Thiên Chiến lại, nói:
– Đi thôi!
Trong mắt Phục Bộ Thiên Chiến đột nhiên toát ra một vẻ ưu thương. Tô Chuyết không khỏi có chút kỳ quái. Phục Bộ Thiên Chiến nói:
– Tô Chuyết, ngươi và ta mặc dù đều vì chủ mình. Nhưng vừa gặp ở tiệm trà, sự tiêu sái lỗi lạc của ngươi sớm đã làm ta tin phục. Phục Bộ Thiên Chiến ta bình sinh cuồng ngạo, cũng đã xem ngươi như bằng hữu. Cuối cùng ta muốn khuyên ngươi một câu, thừa dịp bây giờ cửa thành vừa mở, sớm rời đi cho kịp đi…
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý tới, đặt hắn trên lưng ngựa, giục ngựa chạy đến công đường hình bộ. Trên công đường người nên đến sớm đã đến đông đủ, ngay cả đại nội hoàng cung cũng phái người dự thính, sự việc nghiêm trọng, không có phương nào dám thờ ơ. Trần Trung, Vương Định Biên ngồi ngay ngắn ở hai bên phòng lớn, chỉ có Triệu Yến vụng trộm ngáp một cái.
Ngồi ngay ngắn ở giữa chính là Hình bộ Thượng thư Cừu Tấn, mặt chữ quốc, da mặt đen, làm người cứng nhắc. Hắn trông thấy Tô Chuyết kéo theo một người toàn thân áo đen thăng đường, vỗ kinh đường mộc (*) một cái, nói:
(*) Kinh đường mộc: Một miếng gỗ cứng hình như nhật, có góc có lăng, người sử dụng dùng ngón giữa kẹp lấy nhẹ nhàng nhấc lên, sau đó ngừng ở không trung, dùng cho quan huyện thời cổ, nhấc lên vỗ xuống bàn, tác dụng để kinh sợ phạm nhân, có khi dùng để người dưới công đường yên tĩnh lại.
– Ngươi không phải là Tô Chuyết đang giúp đỡ Gia Cát Tranh tra án sao? Gia Cát Tranh phái người thông báo chúng ta sáng nay thẩm án, vì sao hắn không đến hả? Còn có, vụ án này rõ ràng do hắn phụ trách, làm sao ầm ĩ đến Hình bộ trên công đường ta rồi hử?
Tô Chuyết khom người nói:
– Đại nhân, Gia Cát Tranh đã chết…
– Chết rồi ư?
Đám người trên công đường lấy làm kinh hãi, vội hỏi:
– Chết như thế nào?
Vương Định Biên cũng nói:
– Hôm qua ta nghe nói Gia Cát Tranh bị thương ở thành tây, không phải ngươi đã mang hắn về phủ cứu chữa sao? Làm sao đột nhiên chết rồi?
Tô Chuyết nói:
– Kỳ thật hôm qua ở thành tây Gia Cát huynh đã bị hung thủ sát hại tại chỗ rồi. Thảo dân phỏng đoán hung thủ còn đang nấp trong bóng tối quan sát, nên tương kế tựu kế giả vờ Gia Cát Tranh còn có thể cứu được. Hung thủ quả thật mắc lừa, sợ rằng Gia Cát Tranh sống lại sẽ nói ra hắn. Vì thế đêm qua hung thủ ẩn vào Gia Cát phủ thực hiện ám sát, vừa vặn bị thảo dân bắt lại kéo đến đây!
Cừu Tấn vỗ bàn một cái, cả giận nói:
– Lớn mật! Quả thực là cùng hung cực ác, dám làm chuyện hung ác như thế đối với mệnh quan triều đình!
Tô Chuyết lại nói:
– Ba người Vương Hoàn, Trần Trung, Nguyệt Thiền cô nương, cũng là do kẻ này giết chết! Phục Bộ Thiên Chiến, giấu diếm đi nữa cũng chẳng còn ý nghĩa, nhận tội với những người ở đây đi!
Ai ngờ Phục Bộ Thiên Chiến lại cười lạnh một tiếng, nói:
– Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân vốn chưa từng giết người. Không biết vì sao vị công tử này bỗng nhiên để tiểu nhân ăn mặc thành thế này rồi áp giải tiểu nhân đến đây!