Tô Chuyết căn bản không ngờ tới Minh Nguyệt sẽ cự y ngoài ngàn dặm như thế. Tuệ Ngôn nói tính tình bà ta cổ quái, xem ra quả nhiên là không nói sai. Nhưng mà để Tô Chuyết có chút kỳ quái là, từ trong lời nói của Minh Nguyệt vừa rồi xem ra, hình như bà ta cũng không phải là không biết nội tình vụ Uyển Nương tử vong, nhưng bà ta lại không muốn nói. Vì sao không muốn nói? Vì sao lại biết rõ phương thức làm việc bộ khoái nha môn như vậy?
Minh Nguyệt thấy y không nói lời nào, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, lại ngồi qua một bên, cúi đầu tụng kinh. Con mắt Tô Chuyết xoay chuyển, đột nhiên cười nói:
– Minh Nguyệt sư phó, Uyển Nương treo cổ trên đại thụ bên trong tiểu viện này của sư phó, chẳng lẽ sư phó không biết chút nào hay sao? Mặc dù tại hạ không phải là bộ khoái nha môn, nhưng cũng sẽ không nghi ngờ sư phó đâu. Chẳng qua sư phó nói xem những quan sai kia có đem lòng nghi ngờ sư phó hay không?
Minh Nguyệt cũng không bị y hù sợ, hừ lạnh một tiếng, đáp:
– Nếu như bọn chúng có chứng cứ, thì cứ tự tới mà bắt ta. Đến bây giờ ta vẫn ngồi ở chỗ này, chẳng lẽ còn sợ bọn chúng sao?
Tô Chuyết không khỏi đánh giá lại nữ ni hơn ba mươi tuổi trước mắt, Minh Nguyệt không chỉ là tính tình cổ quái mà thôi, càng có một loại khí chất nghiêm nghị không thể xâm phạm, để cho người ta vừa gặp được bà ta liền rơi xuống hạ phong. Tô Chuyết cười nói:
– Định lực của Minh Nguyệt sư phó không thể bảo là không cao, nhưng chẳng biết tại sao lại không làm trụ trì Giám Tâm Am, ngược lại để Tuệ Ngôn gánh Đại Lương?
Minh Nguyệt thản nhiên đáp:
– Có làm trụ trì hay không, đối với ta mà nói chỉ như mây bay mà thôi. Thế sự khó phân, cần gì nóng vội mưu cầu?
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói ra:
– Minh Nguyệt sư phó cảnh giới sâu xa, Tô mỗ bội phục!
Y nói xong, đột nhiên đến gần giá sách bên tường, gỡ xuống một quyển sách từ trên giá, nói:
– Thế nhưng cao nhân Phật môn như sư phó, tại sao lại đọc nhiều sách Khổng Mạnh như vậy?
Nói xong ném xuống quyển Luận Ngữ trong tay, lại nhặt lên một quyển Đạo Đức Kinh, cười nói:
– Thế mà còn có lão tử! Minh Nguyệt sư phó, sư phó đúng là đọc sách Bách gia, rộng rãi lướt qua!
Phật châu trong tay Minh Nguyệt đột nhiên đình trệ, nặng nề gác lại trên bàn. Minh Nguyệt nghiêm nghị nói:
– Thả sách xuống!
Trong lúc nói chuyện, bà đã đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Chuyết, giựt lấy quyển sách trong tay y, một lần nữa xếp vào giá sách.
Tô Chuyết hơi sững sờ, trong phòng Minh Nguyệt có quá nhiều sách vở vốn đã là chuyện kỳ quái. Mà bà ta khẩn trương như vậy, càng làm cho Tô Chuyết cảm thấy kỳ quái hơn. Ngoài phòng chân trời đã hiện ra ánh rạng đông, một vầng mặt trời đỏ dần dần xuất hiện trong núi xa. Một tia sáng từ ô cửa sổ bắn vào bên trong, chiếu vào nửa bên mặt Minh Nguyệt. Bấy giờ Tô Chuyết mới phát hiện, không ngờ khuôn mặt Minh Nguyệt mỹ lệ như thế, là một mỹ nhân hiếm thấy. Càng làm cho Tô Chuyết kỳ quái là, gương mặt này để cho y cảm thấy có chút quen thuộc!
Minh Nguyệt cất kỹ sách, rồi cầm chổi lông gà bên cạnh, cẩn thận quét quét tro bụi rớt trên giá sách. Nàng càng lạnh lùng hơn đối với Tô Chuyết, đã muốn mở miệng trục khách:
– Ta không cần biết ngươi là ai! Chuyện liên quan tới Uyển Nương, ta cũng không muốn nói thêm! Mời ngươi đi ra ngoài!
Bí ẩn trong lòng Tô Chuyết chẳng những không được giải khai chút nào, ngược lại tăng lên không ít. Y tự nhiên không cam tâm cứ thế không công mà lui, cười nói:
– Nếu như ta cứ muốn ở đây điều tra cho rõ thì sao?
Minh Nguyệt đột nhiên cười cười, nói:
– Đã như vậy, cũng mặc kệ ngươi! Bất quá, thời gian cũng không sai biệt lắm…
– Cái gì không sai biệt lắm?
Tô Chuyết khó hiểu mà nói. Còn chưa nói xong, y bỗng nhiên cảm giác đầu óc mê muội, gương mặt của Minh Nguyệt trước mắt dường như cũng vặn vẹo mờ dần đi. Tâm thần Tô Chuyết run lên, đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng biết lúc nào mình đã trúng độc rồi!
Y đột nhiên xuất thủ, bắt lấy cánh tay mềm mại không xương của Minh Nguyệt, lạnh lùng quát:
– Ngươi hạ độc…
Cánh tay Minh Nguyệt bị bàn tay như vuốt thép của Tô Chuyết nắm chặt, không tránh thoát được. Nhưng trên mặt bà ta lại lộ ra nụ cười âm lãnh, nói ra:
– Ngươi đã trúng kịch độc, còn sống không quá ba canh giờ. Ta xem ngươi nên tiết kiệm hơi sức đi!
Lồng ngực Tô Chuyết như bị đá tảng đè lên, không thở nổi, trong đầu cũng dần dần hỗn độn. Trong miệng y tự lẩm bẩm:
– Là độc gì… Lúc nào hạ độc…
Quay đầu vừa vặn thoáng thấy ba nén hương chập chờn sáng tối trên bàn thờ Phật, trong lòng bừng tỉnh. Nguyên lai vừa vào phòng, Minh Nguyệt đã bắt đầu hạ độc rồi!
Y vừa mới minh bạch như thế nào thì tay chân đã mềm nhũn, ngã nhào trên đất. Tiếng cười lạnh của Minh Nguyệt càng ở bên tai, thế nhưng y đã không đứng dậy nổi. Tô Chuyết mặc dù trúng độc, đầu váng mắt hoa, trong đầu vẫn còn ý thức. Chỉ một lúc sau, “Lộp bộp” một cái, cái ót của mình đâm vào bậc cửa. Đau đớn làm cho Tô Chuyết thoáng thanh tỉnh, y lập tức phát giác được mình đang bị Minh Nguyệt chẫm rãi kéo ra bên ngoài. Cánh tay Minh Nguyệt không có bao nhiêu sức lực, kéo đi tầm mười bước cũng bỏ ra thời gian nửa nén hương.
Y bị kéo vào một gian phòng nhỏ. Trong phòng không có chút đèn, nắng sớm vẫn không thể chiếu vào trong phòng, khắp nơi đều tăm tối mờ mịt. Minh Nguyệt lạnh lùng nói:
– Ngươi cứ ở đây chờ chết đi!
Nói xong nặng nề đóng cửa lại.
Tô Chuyết cố hết sức muốn đứng dậy, nhưng mà toàn thân bất lực, cả ngón tay cũng không động được, thậm chí chân khí trong kinh mạch hình như cũng bị đọng lại. Lần này trúng độc dương như không giống trước đây, mà càng nặng thêm. Khóe miệng của y đã bắt đầu ứa ra máu, nhưng do y không cách nào quay đầu, máu nôn ra lại chảy ngược vào miệng mũi, khiến Tô Chuyết ho khan dữ dội.
Đột nhiên bên tang vang lên một giọng nói yếu ớt rất nhỏ:
– Đừng có vận chuyển chân khí từ đan điền!
Thanh âm mặc dù rất nhỏ, nhưng vào tai Tô Chuyết laị nghe như tiếng sấm vang. Càng làm cho y giật mình là, giọng nói đó cũng không phải là người nào khác, mà là quen biết đã lâu! Y chịu đựng đau đớn, từ trong kẽ răng nặn ra thanh âm:
– Chu, Chu tiền bối…
Người lên tiếng quả nhiên chính là Chu Thanh Liên! Toàn thân ông ta bị bóng đêm che khuất, chỉ có tiếng nói rất nhỏ truyền đến:
– Ngươi là thằng nhóc Tô Chuyết ư?
Trong giọng điệu cũng có vẻ kinh ngạc, sau đó ông ta nói:
– Đừng nói! Càng không được vận khí từ đan điền!
Tô Chuyết sững sờ, thầm nghĩ:
– Không từ đan điền, thì làm sao vận khí?
Chu Thanh Liên dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Chuyết, nói ra:
– Ngươi luyện võ công đến bước này rồi, chẳng lẽ còn chưa hiểu phương pháp khí do mạch sinh à?
Tô Chuyết như nghe được tiếng sét, biện pháp sinh ra chân khí từ kinh mạch, y đã từng thử, nhưng không nghĩ rằng vào thời điểm này sẽ có hiệu quả. Chu Thanh Liên tiếp tục nói:
– Bây giờ ngươi trúng kịch độc, bên trong lá lách sinh ra một luồng chân khí ngược dòng. Nếu ngươi dùng đan điền vận khí, thì có thể khiến cho luồng khí lưu này chuyển khắp ngũ tạng lục phủ toàn thân.
Tô Chuyết chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Chu Thanh Liên nói:
– Ngươi thử chậm rãi vận khí, đem luồng khí ngược đó nén vào Túc Thái Âm Tỳ Kinh, chạy qua các huyệt Đại Hoành, Phúc Kết, Phủ Xá, Trùng Môn, Cơ Môn, Huyết Hải, Tam Âm Giao, Thái Bạch, Ẩn Bạch, vận chân khí xuống lòng bàn chân, rồi tán ra bên ngoài cơ thể.
Chu Thanh Liên vừa nói, Tô Chuyết vừa theo lời mà hành động, quả nhiên bên trong Túc Thái Âm Tỳ Kinh ngưng tụ một dòng chảy nhỏ, theo thân thể chảy xuống phía dưới, cuối cùng tụ tại huyệt Ẩn Bạch. Y ngưng thần vận hành qua thời gian đốt hết một nén hương, bên trong cơ thể quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không còn đau đớn nữa.
Y vừa mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà luồng chân khí kia cũng không như lời Chu Thanh Liên nói mà tán ra bên ngoài cơ thể. Ngược lại bên trong Thủ Thiếu Âm Tâm kinh, Thủ Thái Âm Phế kinh, Túc Quyết Âm Can Kinh đồng thời dâng lên mấy luồng khí lưu, vọt vào bên trong Túc Thái Âm Tỳ Kinh, giống như muốn lấp đầy sự trống rỗng trong các đường kinh mạch đó. Lần này đau đớn kịch liệt như khoan tim, khiến Tô Chuyết không nhịn được hét to một tiếng “Ối”.
(chưa xong còn tiếp.)