Trên mặt cô gái áo trắng che lại lụa trắng, nhìn không ra vẻ mặt của nàng, nhưng bên trong giọng nói của nàng không có một chút sợ hãi:
– Trò cười, thủ đoạn và võ công của thúc thúc ngươi đều cao hơn ngươi rất nhiều, nhưng vẫn không làm gì được ta, chỉ bằng ngươi?
Trên mặt Mộc Tử Tuyên lóe lên vẻ tức giận, cả giận nói:
– Năm đó gia thúc bị ngươi làm cho tức chết, hôm nay ta lấy mạng ngươi đền cho gia thúc!
Hắn vừa dứt lời, khép lại cây quạt, ngang thân duỗi ra, dùng thủ pháp điểm huyệt đánh tới cô gái áo trắng. Thế tới của một chiêu này rất nhanh, trước đó lại không hề có điềm báo trước. Tô Chuyết vội vàng lôi kéo cánh tay Vệ Tú, lui sang một góc, sợ hai người giao thủ gây tai họa đến người vô tội.
Mộc Tử Tuyên ra chiêu nhanh, cô gái áo trắng lùi lại càng nhanh. Thân hình nàng lóe lên, người ngoài chỉ có thể thấy được một cái bóng màu trắng lướt qua bên cạnh. Cô gái áo trắng tránh thoát một chiêu này, lập tức đảo khách thành chủ, trong tay áo bắn ra một miếng vải, đúng là một dải lụa trắng. Lụa trắng được quán chú nội lực, thẳng như một thanh binh khí sắc bén, đâm đến Mộc Tử Tuyên.
Mộc Tử Tuyên cũng không ngờ rằng thân pháp của nàng cao cường như vậy, khi đang rút lui còn có thể ra chiêu phản kích. Hắn vội vàng xoay quạt xếp lại, một chiêu gọt phẳng, đúng là lấy quạt làm kiếm, chặn lại một chiêu của đối phương.
Đám người thối lui đến trong góc, nhìn xem hai người ra chiêu, quả thật mở rộng tầm mắt, xưa nay không dám nghĩ đến, trên đời lại có người có công phu xuất thần nhập hóa đến như vậy. Tô Chuyết có chút kinh ngạc, mấy chiêu làm liền một mạch của cô gái áo trắng, y không thể quen thuộc hơn được nửa, Lăng Tiêu Phi Độ, Đầu Đào Báo Lý… Không ngờ dùng trong tay nàng còn tinh diệu hơn Yến Linh Lung không ít.
Tô Chuyết thở dài, vô tình cố ý liếc mắt nhìn sáng Vệ Tú bên cạnh, chỉ thấy nàng nắm chặt hai tay, không nháy mắt cái nào nhìn chằm chằm vào cô gái áo trắng, khắp khuôn mặt là vẻ lo lắng. Chung quy là mẹ con liên tâm, mặc dù chưa từng gặp mặt, vẫn là huyết mạch tương liên.
Trong thạch thất, hai người kích đấu không rảnh bận tâm những người khác, nhiều chiêu kì diệu xuất hiện liên tục. Một người dùng lụa trắng đến xuất thần nhập hóa, một người lấy quạt xếp dùng ra chiêu thuật như các dạng binh khí đao, kiếm, thương.
Bởi vì cái gọi là một tấc dài một tấc mạnh, cô gái áo trắng vẫn luôn chiếm ưu thế. Mắt thấy Mộc Tử Tuyên dần rơi xuống hạ phong, bỗng nhiên khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười tà mị. Trong lòng cô gái áo trắng hồi hộp nhảy một cái, thầm kêu không tốt. Nhưng đã trễ rồi, quạt xếp trong tay Mộc Tử Tuyên nhẹ nhàng đẩy ra mũi lụa trắng, tay trái bắt lại đoạn giữa lụa trắng.
Một đoạn lụa trắng bị bắt lại, giống như rắn bị bóp chỗ bảy tấc, mềm ngoặt rủ xuống. Mộc Tử Tuyên thuận thế lắc một cái, nội lực theo lụa trắng tấn công đến cô gái áo trắng. Lần biến hóa này chỉ trong nháy mắt, cô gái áo trắng không kịp đề phòng, thân hình chấn động, làn da lộ ra trên mặt nổi lên vẻ ửng hồng, đúng là đã ăn thiệt thòi ngầm. Kình lực lần thứ hai truyền lên lụa trắng, nhưng lần này lại kéo nàng về phía Mộc Tử Tuyên.
Cô gái áo trắng không nghĩ đến kình lực của hắn tới luân phiên nhanh như vậy, lúc này mới biết rằng đã đánh giá thấp thực lực của đối thủ rồi, đáng tiếc đã trễ. Mộc Tử Tuyên đặt ngang quạt xếp, chĩa thẳng vào ngực cô gái áo trắng. Cô gái áo trắng vừa bị một luồng nội lức chấn đến khí tức tắc nghẽn, còn chưa lấy lại sức tức, nhất thời không cách nào né tránh một chiêu này. Cao thủ giao chiến, sinh tử chỉ trong nháy mắt.
Vệ Tú nhịn không được kêu thành tiếng, bị sợ đến nhắm mắt lại. Tô Chuyết có lòng muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng tự biết võ công kém hơn hai người này rất nhiều, chỉ sợ không kịp rồi.
Đột nhiên trước mắt lóe lên bóng xanh, tất cả mọi người còn chưa thấy rõ, chỉ thấy Chu Thanh Liên bỗng nhiên đứng giữa Mộc Tử Tuyên và cô gái áo trắng. Hắn nhấc lên gậy trúc trong tay, nhẹ nhàng chấm một cái ngay giữa miếng lụa trắng. Lụa trắng bị hai người kéo đến căng thẳng, một chấm này của Chu Thanh Liên, đúng vào chỗ kình lực hai người tương giao. Chỉ nghe một tiếng vang trầm, lụa trắng bị đứt làm đôi.
Hai người ở hai đầu lụa trắng đều lùi về sau mấy bước. Trên mặt Mộc Tử Tuyên vọt lên màu máu, dường như là ăn phải lỗ vốn. Hắn nhìn hằm hằm Chu Thanh Liên, cười gằn nói:
– Chu Thanh Liên, ta và ngươi nước giếng không phạm nước sông, vì sao ngươi muốn gánh phần thù oán này?
Ánh mắt trống rỗng của Chu Thanh Liên nhìn thẳng Mộc Tử Tuyên, thản nhiên đáp:
– Nếu ngươi biết thân phận của ta, chẳng lẽ không biết môn quy của Thanh Nang môn ta sao? Gặp chuyện bất bình, cứu người đáng cứu!
Mặc dù trong lòng Mộc Tử Tuyên hận, nhưng cũng biết có Chu Thanh Liên ở đây, chỉ sợ khó mà làm xong việc. Trong lòng của hắn liên tục tính toán lợi hại. Từ lúc giao thủ vừa nãy, hắn đã biết võ công Chu Thanh Liên cao cường, mình tuyệt đối không phải là đối thủ.
Nếu như hắn liên thủ cùng cô gái áo trắng, chính mình tuyệt đối không chiếm được lợi. Con mắt hắn xoay chuyển, bỗng nhiên hô:
– Bạch Đà, các ngươi cho rằng Chu Thanh Liên thật sự bỏ qua các ngươi sao? Hôm nay sinh tử một đường, nếu như không liều mạng với bọn hắn, mọi người không một ai sống được đâu!
Kể từ khi biết thân phận của Chu Thanh Liên, người của ba môn bảy phái đã sớm lo sợ bất an, lại chịu Mộc Tử Tuyên mê hoặc, quả nhiên ngo ngoe muốn động. Ba môn bảy phái thì ba môn thế lớn, mà giờ khắc này trong ba môn, Đằng Quế bỏ mình, Hoa Miên không biết kết cục ra sao, chỉ còn lại một mình Bạch Đà có thể chủ trì đại cục. Con mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Bạch Đà tính toán nửa ngày, cuối cùng sợ hãi Chu Thanh Liên tính sổ, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nói:
– Các huynh đệ, họ Chu là tử địch của chúng ta. Hôm nay không giết hắn, về sau tất cả mọi người đều không có một ngày tốt lành. Mọi người cùng nhau xông lên đi!
Tất cả mọi người nghe vậy thì xách theo đao kiếm, đánh đến Chu Thanh Liên. Chu Thanh Liên nhướng mày, mặc dù những kẻ này không lọt vào mắt hắn, thế nhưng mình chính hắn cũng không đành lòng tạo nhiều sát nghiệp. Mà bên kia cô gái áo trắng hiển nhiên đã bị nội thương, đến thời khắc này vẫn chưa thở ra hơi, tiếp tục quần ẩu, khó tránh khỏi ăn thiệt thòi.
Tô Chuyết vội nghĩ đối sách, Vệ Tú bỗng nhiên linh cơ khẽ động, đút tay vào bao vải bên hông, cầm ra một nắm bột phấn màu nâu, vung lên trên trời. Lập tức bụi bay đầy trời, đám người trong thạch thất càng rối loạn, bột phấn phát tán càng nhanh. Nắm bột phấn kia là rễ quả của long tiên thảo mà Vệ Tú cất đi ngày đó, trong mấy ngày nhàm chán cực kỳ, nên mài chúng nó thành bột phấn, không ngờ lúc này có đất dụng võ.
Chu Thanh Liên vừa ngửi thấy mùi thì biết đó là gì, vội vàng hô:
– Nhanh bịt miệng mũi lại!
Người ngoài không rõ ràng cho lắm, trong mũi bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm, sao đó thì cảm giác toàn thân bủn rủn, không làm gì được. Có người bị kinh sợ, chỉ cho là trúng phải thuốc độc, lên tiếng kinh hô. Người ngoài càng sợ, không tự giác được tăng nhanh hô hấp, khiến hiệu lực của thuốc càng có hiệu quả. Chỉ trong chốc lát, người trong thạch thất đã ngã xuống một đống.
Trong lúc vô tình Mộc Tử Tuyên hút vào một chút bột phấn, chợt cảm thấy đầu óc mê muội, cũng cho rằng trúng phải độc dược, lại không dám vận công bức độc, sợ làm cho độc tính vận hành nhanh hơn. Trong thạch thất chỉ còn lại mấy người Tô Chuyết che miệng mũi còn đứng.
Nhưng mà thạch thất nhỏ hẹp, không khí bí bách, cuối cùng không phải nơi ở lâu.
Chu Thanh Liên vội nói:
– Tô Chuyết, cơ quan trên nóc, mau mở cửa đá!
Tô Chuyết gật đầu, ngẩng đầu mơ hồ trông thấy trên đỉnh có một cái bàn đá hình Bát Quái. Y búng người nhảy lên, xoay chuyển bàn đá, chỉ nghe một tiếng két, cửa đá lập tức mở rộng. Ai ngờ Mộc Tử Tuyên thấy thời cơ nhanh nhất, bước dài một bước, dẫn đầu xông ra thạch thất, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối hành lang.
Chu Thanh Liên nghe thấy động tĩnh, cảm thán một tiếng:
– Để hắn đi thôi…
Nói xong đi ra thạch thất, tìm kiếm hòm thuốc tùy thân.
Tô Chuyết thì vịn cô gái áo trắng ra khỏi thạch thất. Chu Thanh Liên tìm một bình nước thuốc, nói:
– Mặc dù rễ cây long tiên thảo không có độc, nhưng bị say lâu, đối với thân thể cũng có hại. Tô Chuyết, ngươi đi giải độc cho bọn họ, thả bọn họ đi đi!
Vệ Tú bỗng nhiên cầm bình nước thuốc, nói:
– Ta đi!
Nói xong quay trở lại thạch thất.
Tô Chuyết biết nàng vẫn còn đang có tính toán nhỏ nhặt, bất đắc dĩ cười một tiếng, dẫn Chu Thanh Liên, đỡ dậy cô gái áo trắng đến một căn nhà đá khác nghỉ ngơi.
(chưa xong còn tiếp.)