Tô Chuyết có chút bội phục ánh mắt của Đoạn Lệ Hoa, hỏi:
– Cô làm sao nhìn ra được?
Đoạn Lệ Hoa vỗ tay đáp:
– Không ngờ tiểu nữ lại đoán đúng, các hạ quả nhiên là tiên sinh dạy học! Mặc dù tiểu nữ không đọc sách nhiều nhưng cũng nhận ra một số chữ. Trong sách nói, phúc hữu thi thư khí từ hoa (trong bụng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa). Còn nói, quân tử thản đãng đãng, quân tử chu nhi bất bỉ (Quân tử thì thản nhiên thư thái, quân tử hòa hợp mà không cấu kết bè phái). Khổng Tử cũng nói, quân tử thị tư minh, thính tư thông, sắc tư ôn, mạo tư cung, ngôn tư trung, sự tư kính, nghi tư vấn, phẫn tư nan, kiến đắc tư nghĩa (*)… Xem ngôn hành cử chỉ của các hạ tựa như một người khiêm tốn đọc sách thánh hiền. Mà niên kỷ của các hạ lại lớn như vậy, tuyệt không giống những công tử ca nhi học đòi văn vẻ. Bởi vậy tiểu nữ đoán các hạ là tiên sinh dạy học!
(*) Khổng Tử nói: “Quân tử cửu tư: Thị tư minh, thính tư thông, sắc tư ôn, mạo tư cung, ngôn tư trung, sự tư kính, nghi tư vấn, phẫn tư nan, kiến đắc tư nghĩa”. Nghĩa là người quân tử có chín điều phải thận trọng suy tư: Lúc nhìn suy nghĩ cho phân minh, lúc nghe suy nghĩ cho thông suốt, sắc mặt giữ ôn hòa, thái độ giữ cung kính, ngôn từ giữ sự thành tín, làm việc cho nghiêm cẩn, có sự nghi hoặc thì phải hỏi, trước khi phẫn nộ phải nghĩ phẫn nộ sẽ làm khó xử, gặp lợi phải suy nghĩ xem mình có xứng đáng hay không.
Tô Chuyết cười nói:
– Còn chưa từng có người nào khen ta như thế! Cô nói vậy làm ta muốn độn thổ rồi đó! Chúng ta cũng chỉ mới quen nửa canh giờ mà cô lại nói ta là người khiêm tốn?
Đoạn Lệ Hoa chân thành nói:
– Chân quân tử, cho dù thoáng nhìn cũng có thể nhận ra được. Mà những tên ngụy quân tử kia trên thân vốn có một mùi thúi!
Tô Chuyết cảm thấy cách nói của nàng hết sức thú vị, nghĩ lại, thiếu nữ này sinh hoạt tại thanh lâu mấy năm, ngày thường nhìn thấy đều là những kẻ tửu sắc. Ngược lại gặp được một người đàn ông bình thường một chút là đã cảm thấy rất tốt rồi. Y thấy Đoạn Lệ Hoa ngáp một cái, đoán chừng chạy trốn một ngày thật sự có chút mệt mỏi, liền nói:
– Không còn sớm nữa, cô nên ngủ sớm đi!
Đoạn Lệ Hoa xác thực buồn ngủ, nhẹ gật đầu, cúi đầu thấp xuống, nhưng vẫn ngồi không nhúc nhích. Tô Chuyết bừng tỉnh, liền nằm chạm đất, nói:
– Ta cũng ngủ!
Đoạn Lệ Hoa bỗng nhiên lớn tiếng nói:
– Tiên sinh cứ thế mà ngủ à? Đêm buông xuống không phải là lạnh không chịu nổi!
Nói xong cởi áo lông, trùm lên trên thân Tô Chuyết.
Tô Chuyết sững sờ, vốn đang muốn dựa vào huyền công của mình, ở tạm một đêm cũng không thành vấn đề. Ai nghĩ Đoạn Lệ Hoa lại trả áo khoác cho y, vậy nàng thế nào đây? Y còn chưa nghĩ rõ ràng, liền phát giác được một thân thể nhỏ nhắn xinh xắn cũng chui vào áo lông.
Đoạn Lệ Hoa run lẩy bẩy, hút hơi lạnh, có chút ngượng ngừng nói:
– Vừa cởi áo khoác ra đúng là có chút lạnh!
Cho dù Tô Chuyết mặc một bộ áo trong, nhưng cũng có thể cảm giác được một thân thể nửa trần lả lướt mảnh khảnh dính sát vào mình, chậm rãi trở nên khô nóng. Tô Chuyết chưa từng nghĩ đến sẽ có tình cảnh hương diễm như thế, chẳng những không có ấm lên, ngược lại có chút bất an, khuôn mặt bắt đầu phát sốt, toàn thân cứng ngắc, không dám cử động chút nào.
Áo khoác dù sao chỉ là một bộ y phục, tự nhiên không che phủ được hai người. Đoạn Lệ Hoa ngượng ngùng một hồi, thấy Tô Chuyết bất động, dứt khoát kéo cánh tay của y, còn nàng thì chui vào trong ngực Tô Chuyết, để cánh tay y vừa vặn ôm lấy chính mình. Kể từ đó, áo lông dễ dàng che lại hai người.
Đoạn Lệ Hoa e thẹn nói:
– Trời rất là lạnh, chuyện này cũng không có cách nào khác. Tiên sinh không thể nghĩ chủ ý xấu!
Tô Chuyết cười khổ nói:
– Tô Chuyết ta mặc dù không giống như người tốt mà cô nói, nhưng cũng không phải tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Đoạn Lệ Hoa cười nói:
– Ồ! Hóa ra tiên sinh tên là Tô Chuyết! Vậy tiểu nữ gọi là Tô tiên sinh đi!
Tô Chuyết hơi hơi cúi đầu xuống, thì trông thấy Đoạn Lệ Hoa chớp đôi mắt to ngửa đầu nhìn hắn. Nàng y như là chim non nép vào người, dính sát trong ngực Tô Chuyết. Cảm giác này quả thực kỳ quái đến cực điểm, lúc này Tô Chuyết ngược lại không có tâm tư kiều diễm, mà có một loại cảm giác ấm áp.
Đoạn Lệ Hoa lại nói:
– Tô tiên sinh, tiên sinh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tiểu nữ. Làm sao tiên sinh lại một mình ở trong tòa miếu nát này?
Tô Chuyết nhìn xem ánh mắt thanh tịnh như nước của thiếu nữ thì không muốn giấu diếm, nói ra:
– Ta đang gấp rút lên đường!
– Sắp gần cuối năm rồi, tiên sinh muốn đến đâu?
– Nhập Thục!
Đoạn Lệ Hoa cau mày nói:
– Ta nghe khẩu âm của tiên sinh không giống nhân sĩ đất Thục, vì sao muốn vào đất Thục?
Tô Chuyết thở dài, đáp:
– Ta đến đất Thục có hai nguyên nhân. Thứ nhất là bởi vì có một bằng hữu làm tiêu sư tên là Mã Chân đã chết!
– Nguyên lai là đi phúng viếng!
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
– Cũng có thể nói là vậy. Kỳ thật nguyên nhân trọng yếu hơn là, trước khi chết ông ta từng gửi thư cho ta.
– Trên thư nói cái gì?
– Trong thư chỉ có mấy chữ: Tuyệt đối không nên nhập Thục!
Tô Chuyết trầm giọng đáp.
Đoạn Lệ Hoa có chút kinh ngạc, hỏi:
– Ông ta bảo tiên sinh không nên nhập Thục ư?!
– Không sai!
– Thế nhưng tiên sinh vẫn cứ muốn nhập Thục!
– Đúng thế.
Đoạn Lệ Hoa rất thông minh, dường như minh bạch điều gì, nói ra:
– Ừm. Vậy còn một nguyên nhân khác?
Tô Chuyết thở dài, nói:
– Một nguyên nhân khác là còn có một bằng hữu sắp thành thân!
Đoạn Lệ Hoa cười nói:
– Nguyên lai tiên sinh còn muốn đi uống rượu mừng!
Tô Chuyết mỉm cười nói:
– Rượu là phải uống, bất quá không nhất định là rượu mừng.
Đoạn Lệ Hoa nhìn xem khuôn mặt y, bống nhiên cười nói:
– Người bằng hữu đó nhất định là nữ!
Tô Chuyết có chút ngạc nhiên, Đoạn Lệ Hoa nói tiếp:
– Hơn nữa nàng nhất định còn là người trong lòng của tiên sinh!
Tô Chuyết quả thực hơi kinh ngạc, hỏi:
– Sao cô nói vậy?
Đoạn Lệ Hoa đáp:
– Thời điểm tiên sinh vừa nói nàng sắp thành thân, ánh mắt đột nhiên mềm xuống…
Tô Chuyết kỳ quái nói:
– Có sao?
Đoạn Lệ Hoa cười nói:
– Đương nhiên tiên sinh sẽ không phát giác! Trừ phi tiên sinh có Đoạn Tụ Chi Phích (*), bằng không thì người bạn đó nhất định chính là người trong lòng của tiên sinh!
(*) Đoạn Tụ Chi Phích: Là một điển cố nói về mối tình đồng tính giữa Hán Ai Đế Lưu Hân và Đổng Hiền. Hán Ai Đế sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình. Người ta sau gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo cũng là có nguồn gốc là điển cố này. Khi nhà vua mất, hoàng đế mới là Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền. Vì sợ gặp họa và cũng để đáp lại tình yêu của vua dành cho mình, Đổng Hiền và vợ con đã tự sát tại nhà.
Tô Chuyết không khỏi cười lên, nhưng không biết làm sao nói tiếp. Đoạn Lệ Hoa bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:
– Nàng tên gọi là gì?
Tô Chuyết biết “Nàng” trong miệng cô là chỉ ai, thở dài, đáp:
– Ừm… Cô gọi nàng là Tú cô nương đi!
Đoạn Lệ Hoa lại hỏi:
– Nàng đẹp không?
Tô Chuyết nhất thời có một loại ảo giác là Đoạn Lệ Hoa đang ghen, vẫn nhẹ gật đầu. Đoạn Lệ Hoa lại hỏi:
– So với tiểu nữ thì như thế nào?
Tô Chuyết khẽ giật mình, thực lòng đáp:
– Không bằng cô.
Đoạn Lệ Hoa có vẻ cao hứng hơn chút, nói ra:
– Chao ôi! Người trong lòng mình lại muốn thành thân với người khác… Tiên sinh biết người nam kia là ai không?
Tô Chuyết lắc đầu đáp:
– Không biết, chỉ nghe nói hắn họ Đường.
Đoạn Lệ Hoa dùng giọng điệu người lớn nói ra:
– Yên tâm đi! Mặc kệ hắn họ đường hay họ muối, tiểu nữ sẽ giúp tiên sinh cùng đi giáo huấn hắn một chút, xả cơn tức này cho tiên sinh!
Trong lòng Tô Chuyết còn nghĩ đến Vệ Tú, cũng không để ý câu nói của Đoạn Lệ Hoa, buột miệng:
– Được!
Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận. Y nói bổ sung:
– Được rồi, không nên suy nghĩ lung tung, nhanh ngủ đi!
Đoạn Lệ Hoa ngáp một cái, con mắt đã sắp không mở ra được, lại lầm bầm vài câu, mơ mơ màng màng nghe không rõ. Tô Chuyết lại cúi đầu nhìn, nàng đã ngủ. Y không khỏi mỉm cười.
Cây củi phát ra vài tiếng lách ta lách tách, đống lửa nhỏ dần, chỉ để lại một mảnh tro tàn đỏ rực. Ngoài miếu mưa lạnh đã tạnh, nhưng đã có hoa tuyết tung bay. Bông tuyết dường như che đậy âm thanh vạn vật, toàn bộ thế giới trở thành một vùng tĩnh mịch an tường.
Tô Chuyết nghe tiếng hít thở đều đều của Đoạn Lệ Hoa, lại có chút không ngủ được. Thiếu nữ này từ trong ra ngoài đều là một vưu vật hấp dẫn đàn ông. Nghe nàng đàm luận Đạo Quân Tử, cảm thấy nàng giống một nữ tú tài, nhưng khi thấy nàng bị ác nô đuổi đến không có chỗ tránh, lại có cảm giác nàng giống một con thỏ nhỏ đang sợ hãi. Mà giờ khắc này nàng cứ vậy mà nằm trong ngực mình, lại khiến người ta cảm thấy nàng chỉ là một cô bé nhỏ ngoan ngoãn.
Đoạn Lệ Hoa bỗng nhiên phát ra một tiếng nói mê:
– Trên người tiên sinh thật ấm áp, giống như cha vậy…
Tô Chuyết mơ hồ nghe thấy được, nhíu mày cười khổ, thầm nghĩ: Ta thật sự già như thế ư…
(chưa xong còn tiếp.)