Tô Chuyết lấy làm kinh hãi, năm đó Thái tổ hoàng đế vô cớ chết bất đắc kỳ tử, chuyện này oanh động thiên hạ, chẳng lẽ thật sự là Quỷ Ẩn từ trong hạ thủ? Quỷ Ẩn đã từng kể cho Tô Chuyết việc này, Tô Chuyết trước sau không tin tưởng lắm. Ba năm trước Quỷ Ẩn rời núi, lời nói cũng từng mơ hồ thừa nhận nhưng không chịu nói ra nội tình. Không ngờ chuyện đấy lại là quyết định của Bát Bộ chi chủ đời trước!
Chu Thanh Liên thở dài, nói ra:
– Ta nhớ là năm ấy Thái tổ hoàng đế vừa mới diệt Nam Đường Quốc, bây giờ ngẫm lại, đó là bởi vì Nam Đường họ Lý chính là thủ lĩnh Thiên bộ. Mà Thiên bộ chính là một bộ hạ có thế lực cường đại nhất trong Bát Bộ Thiên Long. Âm mưu diệt trừ Thái tổ hoàng đế chính là báo mối thù diệt quốc! Chẳng qua bắt đầu từ đó, ta liền biết, Bát Bộ Thiên Long chính là một tổ chức chỉ sợ thiên hạ không loạn. Thành viên bên trong đều muốn thiên hạ đại loạn để từ đó mưu lợi bất chính!
Diệp Thiều nói:
– Hèn chi từ đó trở đi Chu đại ca liền bắt đầu âm thầm điều tra thân phận chân thật của những người kia! Đáng tiếc năm đó ta đào vong tại ngoại, không có tham dự lần tụ hội đó. Nếu không bây giờ chắc là có khả năng giúp đỡ huynh rồi!
Tô Chuyết nghe xong thì lâm vào trầm tư, nửa ngày mới tự lẩm bẩm:
– Mình cũng nhớ mang máng mười mấy năm trước, sư phụ đã từng rời xa nhà một lần. Lúc ấy người thế nào cũng không chịu dẫn theo mình đồng hành, đoán chừng là đi tham dự lần tụ hội ấy để thiết kế ám sát Thái tổ hoàng đế. Mãi đến hai tháng sau sư phụ mới trở về. Người vừa trở về là đơn giản chỉnh lý, rồi dẫn mình rời khỏi nơi đặt chân. Về sau hai người trăn trở đến núi Ngọc Tứ ẩn cư vài năm…
Y bỗng nhiên nhớ lại, lúc ở thành Triêu Dương, hình như Quỷ Ẩn loáng thoáng nhắc đến muốn ra ngoài báo thù. Lão muốn báo thù ai? Tô Chuyết không khỏi lại lâm vào trầm tư.
Chu Thanh Liên nói tiếp:
– Vốn dĩ Bát Bộ tụ hội là mười năm một lần. Mà bốn năm trước Vệ Tiềm mưu phản thất bại. Bát Bộ chi chủ bỗng dưng triệu tập tất cả mọi người tụ họp. Lúc ấy chưa tới kỳ hạn mười năm, ta cảm giác có chút kỳ quái. Về sau mới hiểu được, hóa ra Vệ Tiềm chính là Long chúng, mà Quỷ Ẩn chính là Già Lâu La. Bây giờ nghĩ lại, gã công tử trầm mặc ít nói lúc đó chính là Dạ Xoa Đường Mặc!
Tô Chuyết không có lên tiếng, lẳng lặng nghe hắn nói.
Chu Thanh Liên suy nghĩ, nói:
– Lúc ấy Bát Bộ chi chủ đã đổi người, bởi vậy chúng ta đều cảm thấy có chút kỳ quái. Bây giờ nghĩ lại, Vô Ngã hòa thượng chính là hậu nhân của Bát Bộ chi chủ đời trước.
Diệp Thiều gật đầu nói:
– Ta chính là thua dưới tay ba tên hòa thượng đó. Lúc ấy nếu không có Chu đại ca xuất thủ cứu giúp, ta đã sớm mất mạng. May là trước kia đã đem lệnh bài Thiên bộ và Kiền Đạt Bà giao cho Tô Chuyết, nếu không nhất định sẽ rơi vào trong tay Vô Ngã rồi!
Tô Chuyết nhẹ nhàng cười cười, từ trong ngực lấy ra hai tấm thiết bài, nói:
– Hai thứ này ở trong tay vãn bối cũng chỉ như hai miếng sắt vụn mà thôi. Chỉ có Vô Ngã và bộ chủ các bộ mới biết điều động nhân thủ các bộ thế nào.
Chu Thanh Liên lại lắc đầu, nghiêm mặt nói:
– Không, lệnh bài cũng không có đơn giản như vậy!
– Ồ?
Tô Chuyết cảm thấy có chút hứng thú.
Diệp Thiều cũng gật đầu nói:
– Không sai! Thời điểm năm đó sư phụ truyền lệnh bài cho ta, cũng nói lệnh bài này can hệ trọng đại, muốn ta cất giữ thật tốt! Nhưng khi ấy ta cũng không minh bạch.
Tô Chuyết trầm ngâm nói:
– Long đảo chủ dẫn toàn bộ nhân thủ của Kiền Đạt Bà lên Vô Song đảo, theo lý thuyết thì lệnh bài này giao cho Diệp tiền bối cũng chẳng có tác dụng gì, vì sao nhất định phải bảo tồn cho tốt đây?
Chu Thanh Liên nói:
– Năm đó khi ta nhận được lệnh bài, đã nghe phụ thân của nội tử nói, bên trong lệnh bài ẩn giấu một bí mật cực lớn. Chỉ có Bát Bộ chi chủ mới biết được bí mật này.
– Bí mật?
Tô Chuyết hít vào một hơi. Hèn chi Lý Tuyên không tìm thấy lệnh bài khiến cho Vô Ngã tức giận như vậy. Hơn nữa Vô Ngã nhiều lần bắt giữ Diệp Thiều, xem ra cũng rất muốn lấy được hai tấm lệnh bài này.
Nhưng mà đến cùng sẽ là bí mật gì chứ? Mặc dù Tô Chuyết đoán không ra nhưng có thể nghĩ đến, bí mật này đã giấu trong tám tấm lệnh bài, đây tuyệt đối là bí mật lớn nhất liên quan đến Bát Bộ Thiên Long!
Bên ngoài sắc trời đã tối sầm, trong phòng liền càng thêm mờ tối. Ba người cũng không nhìn thấy dáng vẻ của nhau, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của đối phương.
Trầm mặc hồi lâu, Tô Chuyết bỗng nhiên vỗ trán một cái làm hai người khác giật nảy mình. Chu Thanh Liên hỏi:
– Ngươi nổi điên gì đó?
Tô Chuyết cười nói:
– Thứ tội thứ tội, vừa rồi vãn bối suy nghĩ quá nhập thần, đến mức nhất thời vong hình!
Diệp Thiều hỏi:
– Ngươi suy nghĩ cái gì?
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
– Từ rất lâu cho đến tận giờ, chúng ta ứng phó bẫy rập của bọn Vô Ngã sắp đặt, bị động tiếp nhận khiêu chiến, quá là mệt mỏi. Như vậy thực sự không phải là biện pháp!
Chu Thanh Liên không biết y muốn nói cái gì, hỏi:
– Vậy ngươi muốn xử lý thế nào?
Tô Chuyết cười nói:
– Sao chúng ta không mở ra lối riêng?
– Mở ra lối riêng?
Diệp Thiều và Chu Thanh Liên đều có chút buồn bực.
– Ngươi chuẩn bị mở lối thoát khác sao?
Tô Chuyết lắc đầu:
– Hiện tại còn chưa biết. Chẳng qua nếu toàn bộ mọi chuyện đã bắt đầu từ Bát Bộ Thiên Long mà lên, vậy chỉ cần đi thăm dò xem nội tình và nguồn gốc của Bát Bộ Thiên Long, thì nhất định có khả năng phát hiện gì đó!
Hai người khác cũng không phải kẻ ngốc, nghe tiếng đàn mà biết nhã ý. Diệp Thiều nói:
– Ý ngươi là, chỉ cần biết tiền căn hậu quả liền có thể tìm ra biện pháp đối phó Bát Bộ Thiên Long à?
Tô Chuyết hưng phấn nói:
– Không sai! Vãn bối để ý, hơn hai mươi năm trước phát sinh rất nhiều đại sự. Thái tổ xưng đế, Ma giáo bị diệt, Long đảo chủ giả chết chạy ra hải ngoại, Chu tiền bối đạt được lệnh bài Khẩn Na La. Vào mười năm trước, tương tự cũng phát sinh một số đại sự. Nam Đường bị diệt, Thái tổ chết bất đắc kỳ tử, Quỷ Ẩn mang theo vãn bối ẩn cư ở núi Ngọc Tứ. Những chuyện này vãn bối không nghĩ rằng tất cả đều là trùng hợp, trong đó nhất định có liên hệ nhất định!
– Có liên hệ gì?
Diệp Thiều không kịp chờ đợi mà hỏi.
Tô Chuyết lắc đầu đáp:
– Không biết!
Diệp Thiều khẽ giật mình, nhịn không được dậm chân. Câu lòng hiếu kỳ của người khác lên, kết quả lại không có đoạn sau. Cái này giống như là gãi ngứa, làm cho người khác muốn thôi cũng không được. Tô Chuyết làm như vậy thật khiến cho người ta chán ghét.
Chu Thanh Liên trầm ngâm nói:
– Nếu ngươi muốn biết chuyện năm đó, có lẽ ta có thể dẫn ngươi đi tìm một người!
Tô Chuyết đứng dậy, xoa xoa hai bàn tay, nói:
– Nếu quả thật có thể biết được toàn bộ nội tình của sự việc năm xưa, vãn bối có thể đoán được đại khái, phía sau những chuyện năm ấy rốt cuộc có một mối liên hệ như thế nào!
Diệp Thiều nói:
– Những chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy, lẽ nào còn có người biết hay sao?
Chu Thanh Liên nói:
– Người khác có lẽ không biết, nhưng ta nghĩ, người này nhất định sẽ biết!
– Người nào mà có bản lãnh lớn như vậy?
Tô Chuyết cũng không khỏi cảm thấy tràn đầy hứng thú với người mà Chu Thanh Liên nhắc đến.
Chu Thanh Liên nói:
– Có lẽ người này trên giang hồ không có danh tiếng gì, nhưng bản sự của hắn lại không nhỏ. Lúc đầu ta cũng không nhận biết hắn, nhưng có một ngày người này đột nhiên tìm ta, nói là muốn viết một quyển tiểu sử về ta, đưa vào trong sử sách võ lâm của hắn. Lúc ấy ta chỉ cho là hắn nói đùa nên không để ý đến. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ hắn thật sự là một vị kỳ nhân cũng khó nói. Nếu như trên đời còn có người nào có thể biết bí ẩn năm đó, ta nghĩ trừ hắn ra thì chẳng còn có thể là ai khác!
Tô Chuyết cười nói:
– Vãn bối cho rằng tài câu kéo hứng thú của mình là đứng đầu, không ngờ bản sự nhử mồi của Chu tiền còn cao hơn vãn bối. Chu tiền bối, ngài đừng có thừ nước đục thả câu nữa, mau nói đi!
Chu Thanh Liên cười nói:
– Ta cũng không có câu kéo hứng thú của các ngươi, mà là sợ các ngươi không tin ta. Kỳ thật người này ở giáp bờ Thái Hồ Tô Châu. Không biết các ngươi có từng nghe qua danh tự Quy Tàng sơn trang hay chưa?
(Quy Tàng sơn trang: Tác phẩm « Huyền Không quyết »)
(chưa xong còn tiếp.)