Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 6 – Chương 6: Thiên tai

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Tô Chuyết và Hoa Bình chậm rãi vào cửa, dọc đường trái nhìn phải xem, chỉ thấy tòa phủ đệ này chiếm diện tích khá lớn, các chỗ sảnh đường lầu các, tất cả đầy đủ, trang trí tinh xảo. Trong hoa viên, quái thạch giả núi, đình đài thủy tạ (*), cấu tứ sáng tạo. Hai người vừa đi vừa nhìn, trong lúc ngẩn ngơ đã có chút lạc đường.

(*)Đình đài thủy tạ: gọi chung về kiến trúc vườn rừng du ngọan quan sát

Hoa Bình không khỏi nhỏ giọng khen: “Đây thật là phong cảnh nhà đại phú mới có!”

Tô Chuyết khẽ cười một tiếng, đáp: “Chỉ người không có định lực như huynh, thấy thế giới phồn hoa này, sẽ bị lạc bản tính!” Nói xong chắp tay đi thẳng về phía trước.

Hoa Bình sững sờ, thầm nói: “Nói cứ như thể cậu là thánh nhân vậy…”

Hai người đang nói, đối diện có một lão nô đi tới, khom người nói: “Hai vị đại nhân, lão gia chờ ở phòng khách. Xin mời hai vị đi theo lão nô!” Nói xong đi trước dẫn đường.

Hai người Tô Chuyết Hoa Bình đi theo lão không xa, liền đến phòng khách. Một người ngồi trên chủ tọa trong sảnh, hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo nho nhã, chắc hẳn chính là chủ nhân Tào Lễ Nghĩa.

Tô Chuyết và Hoa Bình cởi áo tơi mũ rộng vành trước cửa, cất bước vào nhà. Người kia đứng dậy cười nói: “Hai vị mời ngồi! Tào Đắc, dâng trà!”

Mấy người chia chủ khách ngồi xuống, Tào Lễ Nghĩa hỏi: “Lưu bộ đầu? Không biết hai vị tìm kẻ hèn cần làm chi?”

Tô Chuyết liếc thấy trên ngón tay cái phải của Tào Lễ Nghi đeo nhẫn ngọc màu xanh, trong lòng giật mình, thầm nghĩ: “Quả nhiên là hắn!” Y cười nhạt một tiếng, nói ra: “Là như này, Tào đại nhân. Hai người chúng ta thuộc nha môn hữu nhai sử Trường An. Chúng ta đuổi theo một tên trộm một đường từ Trường An tới đây, nhưng vẫn chưa bắt được kẻ này. Bữa trước trong lúc vô tình tìm tới sào huyệt của kẻ trộm cắp này, ra một đám tang vật, trong đó có một lá thư, có vẻ như của Tào đại nhân…”

Tào Lễ Nghĩa nghe xong lời này, tay đang nâng chung trà lên lập tức đặt xuống, ra vẻ lạnh nhạt đáp: “A, thật chứ? Thế nhưng bản quan cũng đâu mất trộm thứ gì a?”

Hoa Bình sững sờ, cơ hồ bị hắn lừa gạt. Tô Chuyết âm thầm cười lạnh, đứng lên nói: “A, vậy xem ra, lá thư này cũng không phải của Tào đại nhân. Chúng ta đã mạo muội quấy rầy rồi, thứ tội thứ tội, vậy xin cáo từ!”

Nhưng Tào Lễ Nghĩa đứng dậy giữ lại nói: “Ai, sao Lưu bộ đầu vừa ngồi xuống lại muốn đi rồi! Các vị một đường vất vả, nhất định phải ở lại tệ xá dùng chút rượu và thức ăn nha. Lá thư mà Lưu bộ đầu nói vừa nãy… Không bằng cho bản quan xem một chút, vạn nhất ta biết rốt cục là ai mất, cũng tốt cung cấp một chút manh mối cho hai vị a!”

Tô Chuyết cười ha ha, ngồi xuống lần nữa, nói: “Đã thế, vậy sao chúng ta không ngồi thêm một hồi nữa?” Nói xong lấy ra lá thư kia từ trong ngực, đưa cho Tào Lễ Nghĩa, nói ra: “Chính là lá thư này, Tào đại nhân nhìn xem, có biết là ai mất không?”

Tào Lễ Nghĩa mở ra xem xét, quả nhiên là thư mà mình bị trộm, sắc mặt hơi đổi, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì, hai con mắt lại tràn ngập hồ nghi, nhìn chằm chằm Tô Chuyết và Hoa Bình, tựa hồ sợ bọn họ đã tra ra chuyện gì.

Tô Chuyết vừa thấy vẻ mặt của hắn như thế, lại một lần nữa tin rằng phỏng đoán của mình không sai. Thế nhưng y vẫn bất động thanh sắc, đứng dậy nhích lại gần Tào Lễ Nghĩa, nói khẽ: “Tào đại nhân, ngài phải xem kỹ một chút a! Theo như ta thấy, lá thư này tựa hồ có nội tình gì a, nếu như người mất thư tìm không được lá thư này, vậy không biết phải sốt ruột bao nhiêu…”

Tào Lễ Nghĩa tràn ngập thâm ý liếc mắt nhìn Tô Chuyết, giờ mới hiểu được ý trong lời y nói. Tô Chuyết rõ ràng đã biết lá thư này chính là của mình, hơn nữa tựa hồ cũng không tính điều tra thêm, đây chẳng lẽ là đang hướng về mình lấy lòng?

Tào Lễ Nghĩa rất rõ đạo quan trường, cười ha hả, đặt thư lên bàn, lấy tay đè xuống, rõ ràng có ý không trả lại cho Tô Chuyết. Hắn cười nói: “Nếu bản quan nhớ được là ai mất lá thư này, nhất định sẽ nói cho hai vị trước, cũng tốt giúp đỡ các vị sớm ngày kết thúc phá án. Ta thấy hai vị rất là tài giỏi, lại chịu khổ, ngày sau tất nhiên có một phen thành tựu. Hôm nay nhất định phải ở lại uống hai chén, kết bạn, sau này liền xưng huynh gọi đệ!”

Tô Chuyết cười ha ha một tiếng, đáp: “Nhận được Tào đại nhân cất nhắc, vậy chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh!”

Tào Lễ Nghĩa trò chuyện vui vẻ cùng hai người, phảng phất thật sự là bạn thâm giao vậy. Hai người Tô Chuyết và Hoa Bình hướng hắn cáo từ, đã là buổi chiều rồi. Hoa Bình đi theo Tô Chuyết rời khỏi thiên sảnh, nhỏ giọng hỏi: “Trong đầu cậu rốt cục cậu muốn làm gì? Chúng ta đến chuyến này, chỉ vì kết giao bằng hữu cùng gã họ Tào này sao? Lá thư mà Nhạn Nhi dùng mạng đổi lấy, cậu cứ thế mà giao cho hắn sao?”

Tô Chuyết vừa đi vừa nói chuyện: “Không dùng lá thư này làm mồi, sao hắn có thể đơn giản xưng huynh gọi đệ với chúng ta như thế được? Yên tâm, rất nhanh chúng ta sẽ tra ra rõ ràng!”

Vừa dứt lời, một tiếng sấm nổ giữa trời, nước mưa như chảy ngược, càng xuống càng lớn. Sắc trời cũng càng ngày càng trầm đục, không như thời gian buổi chiều. Tô Chuyết nhìn trời, thật sâu thở dài, lẩm bẩm: “Thật muốn tích thành thiên tai nhân họa sao…”

Hai người vừa rời cửa phủ, thì thấy một tiểu lại trạm dịch vội vàng hấp tấp chạy vào trong. Tô Chuyết nhìn thoáng qua bóng lưng của tiểu lại kia, một cỗ cảm giác không rõ bao phủ trong lòng, nhưng nhất thời không biết đến cùng vì sao. Y nói khẽ: “Mưa lớn như vậy, đến tránh ở trà lâu đối diện trước đi!”

Hoa Bình gật đầu: “Cũng tốt, chỉ là không biết Yến cô nương nàng…”

Tô Chuyết tiến vào trà lâu giáp mặt con đường, trực tiếp lên lầu hai. Chẳng có khách nhân nào trong phòng, người hầu trà cũng không có lòng chiêu đãi hai người, bưng lên hai chén nước trà, chẳng biết đi đâu rồi.

Mưa càng lúc càng lớn, trên đường đã tràn thành con suối nhỏ. Hai người ngồi hơn nửa canh giờ, bỗng nhiên một đội quân sĩ xuất hiện trên đường, cùng chạy về phía bắc thành. Tô Chuyết thất kinh: “Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật rồi!”

Còn chưa kịp nghĩ kĩ, chỉ nghe tiếng chân của Yến Linh Lung vang lên ở đầu thang: “Hai người quả nhiên ở chỗ này! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Hai người Tô, Hoa cùng kêu lên kinh hãi hỏi: “Xảy ra chuyện gì!”

Yến Linh Lung không kịp thở, đáp: “Vừa nãy ta nghe được tin tức truyền đến từ thành Bắc, có không ít bách tính đang hướng Lịch Thành mà tới. Chỉ sợ…” Nàng dừng một chút, nhất thời không dám đem suy đoán trong lòng nói ra.

Hoa Bình buột miệng hỏi: “Chỉ sợ cái gì?”

Trong lòng Tô Chuyết rung mạnh, đã hiểu chuyện mà Yến Linh Lung chưa nói ra. Y khẽ thở dài: “Chỉ sợ Hoàng Hà vỡ rồi…”

Hoa Bình giật mình, nói: “Làm sao có thể? Hoàng Hà trị thủy, đắp bờ xây đê, bắt đầu từ đầu năm. Sao mưa chỉ xuống vài ngày, cứ như vậy vỡ rồi?”

Tô Chuyết nhẹ giọng thở dài: “Chỉ có đến hỏi Tào Lễ Nghi… Hoàng Hà ngập lụt, kéo dài nghìn dặm, không biết có bao nhiêu người phải trôi dạt khắp nơi, mất đi tính mạng…”

Trời càng lúc càng âm trầm, đè ép ba người trong trà lâu không thở nổi. Không quá một canh giờ, trên đường phố đã tràn ngập nước đọng đục ngầu. Gia đình có thế đất hơi thấp, chỉ có thể đứng ở trong nước sâu ngang gối, tận lực cứu giúp đồ vật có giá trị trong nhà. Nạn dân ven bờ Hoàng Hà trong nháy mắt liền vọt vào trong thành, chỉ nghe nơi xa có tiếng người hô ngựa hí, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, loạn như một nồi cháo.

Yến Linh Lung nhất thời không có chủ ý, hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Tô Chuyết trầm giọng nói: “Chuyện xảy ra quá gấp, ta nghĩ châu phủ nhất định còn chưa chuẩn bị. Nạn dân tràn vào trong thành, nếu như không có áo cơm, tất nhiên sẽ có rất nhiều người chết. Linh lung, cô lập tức triệu tập nhân thủ Tứ Hải Minh, mở hết kho lúa của quan to kẻ giàu trong Lịch Thành. Hiện tại quản không nổi ngươi những quy củ kia, trước mắt cứu người đã rồi nói. Hoa Bình, huynh đi hỗ trợ, để phòng phát sinh rối loạn.”

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky