Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 16 – Chương 13: Rung cây dọa khỉ

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Ngọc nương giật mình, dường như hạ quyết tâm, nói:

– Sư tỷ của ta chính là môn chủ Nam Thanh Nang Môn. Thế nhưng hai người chúng ta trước giờ luôn bất hòa, lần này ta lại ầm ĩ với nàng một trận rồi lén chạy ra ngoài. Sư tỷ căn bản không nên làm chưởng môn, nhưng mà võ công của ta so ra kém nàng! Ta nghe nói pho Thiên Trúc Cổ Phật này có bí mật võ học thần bí nên mới muốn cướp cổ Phật.

Tô Chuyết nói:

– Cô muốn học võ công trên cổ Phật để có thể đánh bại sư tỷ của cô, cướp đoạt chức chưởng môn Nam Thanh Nang Môn à?

Ngọc nương cười nói:

– Quả nhiên tâm tư của ta không chút nào gạt được con mắt của ngươi! Chỉ cần ngươi giúp ta chuyện này, ta sẽ theo ngươi sửa lại tên của Nam Thanh Nang Môn, đổi thành Ngũ Độc giáo! Không, Ngũ Tiên giáo dễ nghe hơn…

Nàng hình như có lẽ đang mơ ước sắp đặt sau này.

Tô Chuyết thở dài, nói:

– Cô chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, vì sao cũng học người khác chém chém giết giết, tranh quyền đoạt thế chứ?

Ngọc nương giật mình, nói:

– Ngươi có ý gì? Không muốn giúp ta à?

Tô Chuyết đáp:

– Ngũ Độc giáo là ta chỉ nhất thời nói nhảm thôi. Nam Thanh Nang Môn vốn cũng tính là danh môn chính phái, ở trong tay sư tỷ của cô chưa hẳn sẽ suy sụp. Cô cần gì phải chấp mê bất ngộ?

Trong hốc mắt Ngọc nương bỗng tuôn ra nước mắt, nói:

– Ngươi thật không giúp ta ư? Hay là ngươi bị uy thế của Hình Vinh hù dọa rồi?

Tô Chuyết không nói gì, nhưng thái độ rất kiên định. Ngọc nương biết mình nói thêm cũng vô dụng, đành phải dậm chân, nói:

– Tô Chuyết, ngươi đừng có hối hận!

Nói xong rồi quấn chăn mền bước ra cửa.

Tô Chuyết thở dài, trong lòng vẫn trĩu nặng. Cũng không biết trải qua bao lâu, y mới nằm vật xuống, mơ màng rơi vào mộng đẹp.

Khi Phương Bạch Thạch dẫn người đẩy ra cửa chính Hình phủ, Tô Chuyết cũng gần như đồng thời bị đánh thức. Bộ khoái thành Lô Châu dựa theo bố trí lúc trước xông vào từng viện tử, canh giữ giao lộ. Bình thường họn họ có lẽ hơi lười biếng, nhưng bây giờ có thêm một thượng quan mạnh mẽ vang dội như sắt thép nên ai cũng đánh lên mười hai phần tinh thần.

Tô Chuyết cũng vội vàng sửa sang quần áo, mở cửa phòng. Phương Bạch Thạch đã đứng tại cửa sân, hai người trao đổi một ánh mắt, hai bên ngầm hiểu lẫn nhau.

Hình Vinh cũng chưa thấy xuất hiện, chỉ có một đám khất cái đứng trong sân, hai mặt nhìn nhau. Vũ Tam Lưỡng ngay ở bên cạnh Phương Bạch Thạch, nhưng lão cúi đầu không nói lời nào. Một lão cái nói:

– Bộ đầu đại nhân, ngài muốn làm gì? Thảo dân chúng ta đều là công dân lương thiện tuân thủ pháp luật!

Cuối cùng những đệ tử Cái Bang còn có chút kính sợ quan phủ, chỉ có thể lựa lời hỏi thăm.

Phương Bạch Thạch hừ lạnh một tiếng, nói:

– Công dân lương thiện tuân thủ pháp luật? Nếu là lương dân tuân thủ pháp luật, lũ ăn mày các ngươi sao có thể ở trong viện tử đẹp như vậy?

– Cái này…

Lão cái nhất thời không phản bác được.

Phương Bạch Thạch trầm mặt, nói:

– Chủ nhân nhà ngươi ở đâu? Còn không gọi hắn ra đây!

Lão cái thấy Phương Bạch Thạch nói năng bất thiện, cũng nổi tính tình kiêu ngạo, lạnh lùng nói:

– Vị bộ đầu này, ngài muốn gặp chủ nhân nhà ta, chỉ sợ còn chưa đủ tư cách đâu!

Phương Bạch Thạch cười lạnh:

– Ngược lại ta muốn xem thử ta có đủ tư cách hay không!

Nói xong một tay nắm chặt bả vai lão cái. Lão cái có thể làm thủ hạ của Hình Vinh thì cũng không phải hạng xoàng, nhưng không ngờ bị Phương Bạch Thạch một chiêu chế trụ, ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.

Lão rốt cuộc minh bạch bộ khoái trước mắt không giống với ngày xưa mình từng nhìn thấy. Phương Bạch Thạch chẳng những thân thủ bất phàm, hơn nữa không sợ Cái Bang bọn họ. Nếu như ưng khuyển triều đình đều là như này, vậy những bang phái giang hồ như bọn họ ngay cả mãnh đất cắm dùi cũng không có! Lão cái nghĩ như vậy, đầu vai truyền đến cơn đau đớn khiến cho lão không nói nên lời. Bên cạnh Vũ Tam Lưỡng nhìn không được, chắp tay nói:

– Vị bộ đầu đại nhân này, cần gì làm khó xử những thảo dân chúng ta chứ? Bang chủ ngay ở hậu viện Mai Lâm, mời ngài đi!

Nói xong chỉ về phía con đường hoa hẹp.

Phương Bạch Thạch hừ một tiếng, buông lão cái ra, trực tiếp đi dọc theo con đường Vũ Tam Lưỡng chỉ. Bang chúng Cái Bang đều bị bộ khoái giam giữ tại chỗ, ngược lại Tô Chuyết cũng theo sát Phương Bạch Thạch đi đến Mai Lâm. Qua nguyệt môn, hiện ra trước mắt là một rừng cây mai, hoa mai bung nở dày đặc. Bên trong một tòa thạch đình giữa rừng cây, Hình Vinh và Vô Ngã đang ngồi đối diện nhau, vừa uống trà vừa đánh cờ. Trong lòng Tô Chuyết hơi động, thầm nghĩ: Quả nhiên Hình Vinh không đơn giản. Bên ngoài ầm ĩ như vậy mà hắn còn có thể bảo trì bình thản ở đây đánh cờ.

Hôm qua nếu mình không lưu tâm, chỉ sợ cũng bị dáng vẻ hèn mọn của hắn lừa gạt

Hình Vinh có thể ngồi lên vị trí bang chủ Cái bang, hiển nhiên không đơn giản. Chỉ nghe hắn cười “Ha ha” một tiếng, nói:

– Đại sư, một quân này của đại sư rất không chuẩn đó! Tại hạ chỉ cần bổ sung ở đây một quân, toàn quân ở góc này của đại sư chẳng phải bị diệt rồi sao?

Trong lúc hắn nói chuyện Tô Chuyết đã đến gần, chỉ thấy Hình Vinh bổ sung một quân đen dưới góc phải. Một quân này quả thật như vẽ rồng điểm mắt, nhất thời phong kín đường sống của quân trắng dưới góc phải Vô Ngã. Mấy chục quân trắng đã là cá trong chậu, mặc người chém giết.

Vô Ngã cười nhạt một tiếng, quân trắng cầm trong tay rơi vào trong bụng. Hình Vinh ngẩn ngơ, chỉ thấy Vô Ngã mặc dù thất thủ góc phải, nhưng toàn bộ nội địa Trung Nguyên đã là chỗ quân trắng tung hoành ngang dọc. Hơn nữa quân trắng cùng mấy chỗ thế lực ở góc khác hô ứng lẫn nhau. Mặc kệ là tả xung hay là hữu đột, căn cứ vào tâm ý của Vô Ngã.

Tô Chuyết nhịn không được cười nói:

– Tục ngữ nói Kim giác ngân biên thảo đỗ bì (*), sáo lộ của Hình bang chủ dĩ nhiên không tồi, đáng tiếc Vô Ngã đại sư lại càng cao hơn một bậc!

(*) Kim giác ngân biên thảo đỗ bì: Góc vàng, biên bạc, giữa cỏ khô. Hai bên tranh địa bàn thường phải thuận theo các góc, biên, giữa… Do đó, phàm là chơi cờ vây, đều quan tâm đến việc trước chiếm góc, kế đến chiếm biên, cúi cùng mới chiếm bụng.

Hai người đứng dậy, nói:

– Tô tiên sinh đến rồi!

Vô Ngã chắp tay trước ngực nói:

– Nguyên lai Tô tiên sinh cũng là cao thủ đánh cờ!

Tô Chuyết lắc đầu cười đáp:

– Chỉ là biết ít da lông mà thôi. Vô Ngã đại sư chiếm thẳng vùng bụng, thủ đoạn lôi đình như vậy mới là thủ bút đại gia!

Vô Ngã chắp tay trước ngực nói:

– Không phải là thủ đoạn bần tăng cao minh, mà là Hình bang chủ bố cục hơi nhỏ, chỉ nhìn thấy một chỗ được mất nhất thời, mặc dù thắng bên góc, cuối cùng cũng phải bỏ lỡ non sông rộng lớn!

Lúc Vô Ngã nói chuyện trên mặt vẫn treo nụ cười sâu xa khó hiểu. Hắn nói rằng đánh cờ, kì thực có ngụ ý sâu xa, Tô Chuyết và Hình Vinh đều lâm vào trầm tư. Phương Bạch Thạch bỗng lớn tiếng nói:

– Mấy vị ngược lại rất có hứng thú!

Hình Vinh sớm đã nghe phía bên ngoài ầm ĩ, không hề kinh ngạc, cười nói:

– Vị bộ đầu đại nhân này trông rất lạ mặt, không biết xưng hô như thế nào?

Phương Bạch Thạch không trả lời hắn, nghiêm mặt nói:

– Các hạ chính là Hình bang chủ sao?

Hình Vinh cười “Ha ha” một tiếng, đáp:

– Chính là tại hạ! Không biết ngài tìm tại hạ có công vụ gì?

Phương Bạch Thạch trầm mặt, lạnh lùng nói:

– Hình bang chủ, trước đó vài ngày bên trong trạm dịch đối diện trạch viện của ngài, đã phát sinh một vụ thảm án, không biết ngài có nghe qua không?

Sắc mặt Hình Vinh như thường, đáp:

– Tha thứ tại hạ cô lậu quả văn!

Phương Bạch Thạch hừ lạnh một tiếng, nói:

– Nhưng mà ta nghi ngờ Hình bang chủ và vụ án đó không thoát khỏi liên quan!

Hình Vinh gật đầu, cười nói:

– Thì ra đại nhân dẫn người xông vào là vì chuyện này. Hình Vinh ta cây ngay không sợ chết đứng, nếu đại nhân có lòng nghi ngờ không bằng để thủ hạ của ngài lúc soát khắp nơi thử xem!

Phương Bạch Thạch đang chờ câu nói này, vung tay lên, thủ hạ bộ khoái liền phân tán ra đến các chỗ ở sân vườn, lục tung tìm tòi. Hình Vinh không hề để tâm, nói với Vô Ngã:

– Đại sư, ván này tại hạ thua, không bằng lại đến một ván?

Vô Ngã lại lắc đầu, nói:

– Bần tăng còn có tục sự chưa xong, xin cáo từ trước!

Nói xong chắp tay trước ngực thi lễ Tô Chuyết, nói:

– Tô tiên sinh, chúng ta sau này còn gặp!

(chưa xong còn tiếp.)

Chọn tập
Bình luận