Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 1016: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (16)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Thậm chí, sau khi cô biết mình thích hắn, nhìn thấy hắn ở chung với cô gái khác, trong lòng còn tức giận, tức giận vì sao hắn không đợi cô, tức giận vì sao hắn không kiên nhẫn chờ cô.

Cho đến lúc này, cô mới biết được, những cơn tức giận của cô có biết bao nhiêu vô lý.

Lúc cô cảm thấy ủy khuất, hắn lại vì cô mà chịu nhiều ủy khuất hơn.

Một luồng cảm xúc mãnh liệt, trong nháy mắt dâng đầy ngực trái Hứa Ôn, có tự trách, có ảo não, có đau thương… Vô cùng phức tạp, khiến cho cơ thể cô càng thêm run run hơn.

“Hắn còn nói…” Ngô Hạo biết, cảm xúc của cô gái bên cạnh không khống chế được, hắn nhìn chằm chằm ánh đèn phía trước, thoáng nháy mắt, ánh mắt trong trẻo, bắt chước khẩu khí của Lục Bán Thành, nói một hơi không thiếu chữ nào thuật lại cho cô: “Một đêm đó, tô có thể không chút do dự hy sinh mình, nghĩ muốn dùng tất cả cách bảo vệ cô ấy mạnh khỏe, sau này, tôi vẫn sẽ làm như thế.”

Nước mặt Hứa Ôn rơi như mưa.

“Tôi vì cô ấy hy sinh thành bộ dáng này, rốt cuộc tôi muốn mình hy sinh có giá trị một chút, nếu tôi lấy bộ dáng này làm liên lụy cô ấy, thì tôi đây hy sinh có ý nghĩa gì?”

Có tiếng nức nở rất nhỏ, từ trong miệng Hứa Ôn lúc có lúc không truyền ra.

“Một câu sau của hắn là…” Ngô Hạo dùng lực nhấp môi một cái, không ngừng nói, vẫn tiếp tục  duy trì ngữ khí vừa rồi: “Đây là năng lực cuối cùng tôi có thể làm cho cô ấy.”

Hứa Ôn đang liều mạng nén chặt tiếng khóc, vào một khắc câu nói sau cùng Ngô Hạo vừa nói, rốt cục nhịn không được, “Oa” một tiếng không khống chế được mà khóc thành tiếng.

Cô không để ý mình thất thố, từ trên vòng bảo hộ, chật vật ngồi chồm hổm trên nóc nhà, giơ tay lên, hung hăng cắn vào mu bàn tay của mình.

Cô nức nở kêu tên “Lục Bán Thành”, cứ kêu một lần lại một lần, càng về sau, trong miệng chỉ còn lại có tiếng khóc nức nở.

Ngô Hạo ngồi ở trên sân thượng, nghe tiếng khóc của cô gái, bàn tay theo bản năng nắm chặt thành quyền.

Trong cơ thể hắn sớm đã quay cuồng hỗn loạn một mảnh, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt.

Cô gái khóc tập trung như thế, đau lòng như thế, càng về sau, cô đột nhiên không khống chế được ngẩng đầu, nhìn về phía hắn: “Là anh bắt cóc tôi, có phải hay không?”

“Không phải là Tưởng Thiên Thiên, có phải không?”

“Toàn bộ chuyện, nguyên nhân đều do anh gây ra, đúng không?”

Ngô Hạo không nhìn cô gái, cũng không lên tiếng, chỉ khẽ mấp máy khóe môi, rủ mi, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng.

“Nếu không có anh, thì Lục Bán Thành sẽ không thay đổi thành dáng vẻ hiện tại, có phải không?” Ngữ khí Hứa Ôn, lập tức trở nên dữ dội, cô từ trên mặt đất đứng lên, trừng mắt Ngô Hạo, trong con người tràn đầy dữ dội và hận ý: “Là anh hại anh ấy, là anh hủy anh ấy!”

Ngô Hạo trầm mặc không nói, thậm chí ngay cả hành động giương mắt cũng không có.

Dù vậy, trong lúc đó hắn vẫn nghe thấy được tiếng động sụp đổ giữa hắn và cô.

Sắc mặt hắn tái nhợt, rõ ràng là hắn, như câm điếc, một chữ cũng chưa từng nói ra.

Đúng vậy, hắn sai lầm rồi, sai mười phần sai rồi.

Nhưng cô không biết, lúc ban đầu hắn, không muốn làm gì Tưởng Thiên Thiên, nhưng hắn muốn càng thêm phát triển, cách nghĩ này, cũng là do Tưởng Thiên Thiên dụ dỗ dùng thử thuốc phiện một lần lại một lần mới có.

Nếu không có thuốc phiện, kỳ thật hắn sẽ không tiếp xúc với Tưởng Thiên Thiên, cũng sẽ không có những cách nghĩ này về sau.

Chọn tập
Bình luận