Một đời chỉ có thể yêu một người, hẹn đến răng long đầu bạc.
Một đời này cũng chỉ có thể là một người, chính là em.
……
Ngày thứ năm, là ngày quản gia nghỉ ngơi.
Trong công ty rối tinh rối mù nhưng Cố Dư Sinh vẫn cố gắng trích một khoảng thời gian ra để về nhà ăn trưa với Tần Chỉ Ái, sau đó còn chờ cô ngủ trưa xong mới quay lại công ty.
Lúc thức dậy cũng đã là ba giờ chiều.
Trong nhà kính, lúc Tần Chỉ Ái đóng giả làm Lương Đậu Khấu có trồng hoa. Sau khi cô rời đi, Cố Dư Sinh lại phái người chăm sóc rất tỉ mỉ, bây giờ hoa phát triển rất tốt, trong biệt thự to lớn cũng chỉ có mình cô, cô không có chuyện gì làm liền đi đến nhà kính chăm sóc cây.
Quay quay với những khóm hoa thật lâu, đến khi Tần Chỉ Ái nhìn thời gian đã nhận được tin nhắn của Cố Dư Sinh, sau khi trả lời hắn xong, liền nghĩ đến quản gia không ở đây nên muốn chuẩn bị bữa tối, liền quay lại phòng ngủ thay đồ rồi cầm bóp tiền đi ra khỏi nhà.
Gần khu của họ có một siêu thị cỡ trung, trong tủ lạnh còn một chút rau dưa, Tần Chỉ Ái tùy chọn một chút nguyên liệu nấu ăn, liền quay về nhà.
Về đến nhà chỉ mới bốn giờ, cô lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đứng trước cổng, cô liền dừng bước theo bản năng.
Tối muộn Cố lão gia đã đến đây, mắng Cố Dư Sinh một trận xong, cô vẫn đang chờ Cố lão gia đến.
Tuy rằng mấy ngày nay, mỗi lần cô đều tự chuẩn bị tinh thần để gặp Cố lão gia, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, cũng không thể trốn tránh cả đời.
Tần Chỉ Ái đứng một chỗ, sau đó hít một hơi, lại bước về nhà.
Nhìn qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái thấy Cố lão gia ngồi bên trong, do dự trong chốc lát, nghĩ mình và Cố Dư Sinh dù sao cũng đã đăng ký kết hôn, vẫn nên gọi một câu: “Ông nội.”
Cố lão gia ngồi im trong xe, nghe được tiếng Tần Chỉ Ái gọi nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Tần Chỉ Ái đứng cạnh xe, lúng túng một lát, sau đó lại cười, nói: “Ông, mời ông vào nhà.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái lại chủ động mở cửa xe ra.
Cố lão gia vẫn coi cô như không khí vậy, ngồi trong xe không nhúc nhích.
Mãi đến khi má Trương mở cửa xuống xe, giúp ông mở bên cửa còn lại, Cố lão gia mới giơ gậy, khom người từ từ xuống xe.
Tần Chỉ Ái ngượng ngùng đóng cửa xe lại, đi đến trước cửa nhập mật khẩu, mở cửa ra, quay đầu: “Mời ông vào nhà.”
Cố lão gia như không nhìn thấy Tần Chỉ Ái, được má Trương dìu thẳng vào trong nhà, nhìn thẳng phía trước.
Tần Chỉ Ái đem những thứ cô mới mua từ trong siêu thị vội vàng đuổi theo sau ông, sau đó mở cửa nhà, vào nhà trước, đặt túi ở góc tường, sau đó lấy hai đôi dép lê mới tinh từ trong tủ giày ra.
Sau khi Cố lão gia ngồi xuống thì bắt chuyện với má Trương, Tần Chỉ Ái đi đến nhà bếp, lấy cho hai người họ hai tách hồng trà.
Cô cung kính đặt trước mặt Cố lão gia, ngay cả câu: “Ông nội, mời dùng trà” còn chưa nói được, Cố lão gia đã đem một cái túi, quẳng lên khay trà.
Chương 728: Hứa với em sống đến răng long đầu bạc (8)
Một đời chỉ có thể yêu một người, hẹn đến răng long đầu bạc.
Một đời này cũng chỉ có thể là một người, chính là em.
……
Ngày thứ năm, là ngày quản gia nghỉ ngơi.
Trong công ty rối tinh rối mù nhưng Cố Dư Sinh vẫn cố gắng trích một khoảng thời gian ra để về nhà ăn trưa với Tần Chỉ Ái, sau đó còn chờ cô ngủ trưa xong mới quay lại công ty.
Lúc thức dậy cũng đã là ba giờ chiều.
Trong nhà kính, lúc Tần Chỉ Ái đóng giả làm Lương Đậu Khấu có trồng hoa. Sau khi cô rời đi, Cố Dư Sinh lại phái người chăm sóc rất tỉ mỉ, bây giờ hoa phát triển rất tốt, trong biệt thự to lớn cũng chỉ có mình cô, cô không có chuyện gì làm liền đi đến nhà kính chăm sóc cây.
Quay quay với những khóm hoa thật lâu, đến khi Tần Chỉ Ái nhìn thời gian đã nhận được tin nhắn của Cố Dư Sinh, sau khi trả lời hắn xong, liền nghĩ đến quản gia không ở đây nên muốn chuẩn bị bữa tối, liền quay lại phòng ngủ thay đồ rồi cầm bóp tiền đi ra khỏi nhà.
Gần khu của họ có một siêu thị cỡ trung, trong tủ lạnh còn một chút rau dưa, Tần Chỉ Ái tùy chọn một chút nguyên liệu nấu ăn, liền quay về nhà.
Về đến nhà chỉ mới bốn giờ, cô lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đứng trước cổng, cô liền dừng bước theo bản năng.
Tối muộn Cố lão gia đã đến đây, mắng Cố Dư Sinh một trận xong, cô vẫn đang chờ Cố lão gia đến.
Tuy rằng mấy ngày nay, mỗi lần cô đều tự chuẩn bị tinh thần để gặp Cố lão gia, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, cũng không thể trốn tránh cả đời.
Tần Chỉ Ái đứng một chỗ, sau đó hít một hơi, lại bước về nhà.
Nhìn qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái thấy Cố lão gia ngồi bên trong, do dự trong chốc lát, nghĩ mình và Cố Dư Sinh dù sao cũng đã đăng ký kết hôn, vẫn nên gọi một câu: “Ông nội.”
Cố lão gia ngồi im trong xe, nghe được tiếng Tần Chỉ Ái gọi nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Tần Chỉ Ái đứng cạnh xe, lúng túng một lát, sau đó lại cười, nói: “Ông, mời ông vào nhà.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái lại chủ động mở cửa xe ra.
Cố lão gia vẫn coi cô như không khí vậy, ngồi trong xe không nhúc nhích.
Mãi đến khi má Trương mở cửa xuống xe, giúp ông mở bên cửa còn lại, Cố lão gia mới giơ gậy, khom người từ từ xuống xe.
Tần Chỉ Ái ngượng ngùng đóng cửa xe lại, đi đến trước cửa nhập mật khẩu, mở cửa ra, quay đầu: “Mời ông vào nhà.”
Cố lão gia như không nhìn thấy Tần Chỉ Ái, được má Trương dìu thẳng vào trong nhà, nhìn thẳng phía trước.
Tần Chỉ Ái đem những thứ cô mới mua từ trong siêu thị vội vàng đuổi theo sau ông, sau đó mở cửa nhà, vào nhà trước, đặt túi ở góc tường, sau đó lấy hai đôi dép lê mới tinh từ trong tủ giày ra.
Sau khi Cố lão gia ngồi xuống thì bắt chuyện với má Trương, Tần Chỉ Ái đi đến nhà bếp, lấy cho hai người họ hai tách hồng trà.
Cô cung kính đặt trước mặt Cố lão gia, ngay cả câu: “Ông nội, mời dùng trà” còn chưa nói được, Cố lão gia đã đem một cái túi, quẳng lên khay trà.