Cố Dư Sinh thấy Tiểu Vương cứ lần lượt lắc đầu, khiến cho hắn tức lên, nhíu nhíu mày căm tức nhìn Tiểu Vương, lại phất tay ra hiệu cho hắn ra ngoài.
Tiểu Vương ra ngoài xong, Cố Dư Sinh cầm điện thoại lại gửi hai tấm hình cho Lục Bán Thành, hỏi lại câu hỏi lúc nãy đã hỏi Tiểu Vương: “Cậu có thấy người trong hai tấm hình này là hai người khác nhau hay không?”
Đúng lúc Lục Bán Thành đang chơi điện thoại, liền trả lời: “Nè, anh, hai, chọc em vui lắm hả?”
Mới vừa nhận được tin nhắn này xong lại có một tin nhắn mới được gửi tới: “Tại nhắn tin cho anh mà em chơi thua rồi nè.”
Nhìn thấy tin nhắn thứ nhất của Cố Dư Sinh, Lục Bán Thành vốn không muốn trả lời nhưng đầu ngón tay lại giật giật, sau đó gõ một hàng chữ gửi đi: “Cô bé này quá bận rộn nên không thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý và tâm lý muốn ngắm cô ấy của anh sao?”
Cố Dư Sinh giật khóe môi, bật ra hai chữ “Ấu trĩ” lại ném điện thoại qua một bên, dán mắt vào hai tấm ảnh trên màn hình.
Lẽ nào, chỉ có một mình hắn nhìn thấy một sự chênh lệch rất lớn sao?
Hay là hắn nhìn chăm chú quá lâu nên xuất hiện ảo giác?
Cố Dư Sinh nghĩ nghĩ liền nhắm mắt lại, để cho đầu óc của mình thả lỏng mấy phút, sau đó lại mở mắt ra nhìn hai tấm hình kia.
Đôi mắt kia vẫn cho hắn một cảm giác khác nhau cực kỳ rõ ràng.
Một đôi mắt nhìn vào sẽ khiến tim hắn đập mạnh, đôi còn lại một chút cảm giác cũng không có.
Nếu là hai tấm hình đều là Tiểu Phiền Toái, tại sao lại có sự khác biệt một trời một vực như vậy?
Trong này nhất định là có gì bất thường rồi…
Cố Dư Sinh còn chưa biết kỳ lạ ở chỗ nào, điện thoại hắn quăng một bên lại có tiếng chuông.
Bởi vì đang suy nghĩ những chuyện khác, động tác cầm điện thoại của hắn có chút hờ hững liếc nhìn màn hình, lại là số điện thoại lạ, hắn liền nhận điện thoại.
“Anh Sinh” Đầu dây bên kia là tiếng của Ngô Hạo.
Cố Dư Sinh đang tập trung nên “Ừ” một tiếng, cũng chẳng buồn hỏi: “Có gì không?” chỉ im lặng.
“Anh Sinh…” Ngô Hạo lại gọi hắn lần nữa, giọng có vẻ như gặp chuyện lớn gì.
Biểu hiện của Cố Dư Sinh vẫn bình thản thong dong, sau đó nghe thấy Ngô Hạo lại nghiêm túc thật lòng như vậy, hắn lại nghe người kia nói: “Anh Sinh, vợ của anh không phải là vợ của anh.”
Vợ của hắn không phải là vợ của hắn?
Nói cái gì vậy?
Cố Dư Sinh giật giật mắt, cảm thấy Ngô Hạo đang nói mớ, cũng chẳng để ý nhiều.”Anh Sinh, bây giờ em gửi cho anh hai tấm hình, tự anh xem…” Ngô Hạo nói xong điện thoại bên tai Cố Dư Sinh lại run hai lần, hắn lấy điện thoại xuống, bật loa ngoài, sau đó mới mở WeChat, hai tấm hình của Lương Đậu Khấu lại hiện ra.
Một tấm là ở cửa biệt thự của hắn, Tiểu Phiền Toái đang chật vật đem túi rác bỏ vào thùng.
Một tấm là ở trước cửa nhà trọ, Chu Tịnh lái xe, cô lại ngồi ở ghế người lái.
Vì là máy kỹ thuật số, dưới góc ảnh còn có thời gian chụp.
Tối hôm qua khoảng 10 giờ rưỡi.
“Anh Sinh, anh thấy sao? Trong một khoảng thời gian chênh lệch không nhiều, vợ của anh lại đồng thời xuất hiện ở hai địa điểm, chuyện này chứng tỏ anh có hai vợ…”