Bây giờ cô đang mang thai, hơn nữa Bảo Bảo chỉ mới hơn hai tháng…
Lúc trước cô đi kiểm tra ở bệnh viện lần đầu tiên, bác sĩ đã căn dặn cô rất kỹ, trong ba tháng đầu tiên là giai đoạn nguy hiểm nhất, nhất định phải tránh mấy chuyện vợ chồng…
Não Tần Chỉ Ái bỗng nhiên trở nên cực kỳ tỉnh táo, một giây trước còn tập trung ôm lấy cánh tay Cố Dư Sinh, giây sau liền tàn nhẫn đẩy ngực của hắn ra: “Dư Sinh, không được…”
Âm thanh của cô có chút mềm mại, rơi vào trong tai cô lại giống như triền miên rên khẽ.
Hắn chỉ cho rằng cô làm nũng, sượt qua da thịt cô giống như đang trêu chọc, lại giống như đang dỗ dành cô, khiến cả người cô run rẩy, trong cổ họng của hắn có tiếng cười trầm thấp, rất câu hồn, sau đó hắn lại dán vào da thịt cô, mới mở miệng: “Không thể gì chứ?”
Hắn nói xong, thân dưới lại dùng sức, còn mạnh hơn một chút, giống như một cây roi quật bên trong Tần Chỉ Ái, khiến cho cô phản xạ có điều kiện đẩy Cố Dư Sinh không hề có bất kỳ sự phòng ngự nào mà đẩy cô xuống khỏi người cô.
“Dư Sinh,… anh nghe em nói…”
“Hả?” Cố Dư Sinh mơ hồ không rõ, một giây sau, hắn lại dán môi lên vành tai cô: “Làm xong rồi nói…”
Nói xong, hắn lại đưa tay về phía cô.
“Cố Dư Sinh!” Tần Chỉ Ái không thể tránh khỏi Cố Dư Sinh, liền gấp gáp gọi.
Lúc này hắn mới bị cô làm cho khựng lại, Cố Dư Sinh mất tập trung “hả?” một tiếng, liền vươn mình ép lên thân thể cô lần nữa.
Tần Chỉ Ái biết hắn sẽ làm gì, phản ứng nhanh hơn nhiều, gấp rút ngồi khỏi giường, dùng sức đẩy vai Cố Dư Sinh để hắn ngã trên giường, sau đó cả người đè lên người hắn, cúi đầu nhìn hắn nói: “Dư Sinh, em thật sự có một chuyện đứng đắn cần phải nói với anh…”
Chuyện đứng đắn gì trên đời cũng không bằng chuyện mà hắn muốn làm lúc này!
Môi Cố Dư Sinh lần thứ hai dán lên da thịt cô, lòng bàn tay cũng di chuyển trên người cô.
Tần Chỉ Ái bị hắn dằn vặt đến bất ổn, cô bấm lên bả vai Cố Dư Sinh: “Đừng nghịch nữa, anh nghe em nói, bây giờ chúng ta không thể làm.”
“Ừ, biết rồi…” Cố Dư Sinh qua loa đáp, sau đó liền nắm lấy eo Tần Chỉ Ái, quật cô ngã trên giường, hắn cúi người ép cô, vừa chuẩn bị quay lại chủ đề chính, Tần Chỉ Ái lại vội vàng mở miệng: “Dư Sinh, em có thai rồi…”
Cố Dư Sinh không để tâm “A” một tiếng, động tác hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
Hắn vừa hôn lên xương quai xanh của cô, lại nỗ lực sát vào người cô một chút.
Chỉ là khi hắn lại chôn vào cơ thể cô lần nữa, hắn đột nhiên yên tĩnh lại, ngẩng đầu lên nhìn Tần Chỉ Ái: “Em vừa nói cái gì?”
“Em đang mang thai!” hơi thở của cô cũng bị hắn làm cho bất ổn, khuôn mặt đỏ hồng, âm thanh của cô rất nhẹ, nhưng Cố Dư Sinh có thể nghe rất rõ ràng.
Trong nháy mắt, không khí trong phòng ngủ bỗng nhiên ngưng đọng lại.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, không có phản ứng.
Tần Chỉ Ái cho rằng lúc nãy cô nói quá nhỏ, hắn không nghe rõ, lại mở miệng: “Thật, em đang mang thai đây…”