“Được ạ.” Tần Chỉ Ái đáp xong liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho giám đốc khách sạn một cú điện thoại.
Giám đốc của khách sạn ngồi ngay phòng lớn lúc cô phụ trách sắp xếp cho chuyến ngoại khóa lần này đã từng gặp mặt nên hắn biết cô, trực tiếp cúp máy, liền đi đến chỗ cô đang đứng: “Tần tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cô?”
Tần Chỉ Ái: “Bây giờ còn dư phòng trống nào không?”
“Mấy phòng ạ?”
Tần Chỉ Ái nghĩ Cố lão gia chắc chắn sẽ không chịu đi, Lương Đậu Khấu cũng sẽ ở lại theo, liền trả lời: “Hai phòng.”
“Tần tiểu thư chờ một chút.” Giám đốc khách sạn trả lời xong liền bước nhanh đến quầy tiếp tân, qua khoảng hai phút, liền quay lại khách sáo lên tiếng: “Thật xin lỗi Tần tiểu thư nhưng bây giờ khách sạn chỉ còn lại một phòng trống thôi ạ.”
Thật không đúng lúc a… Tần Chỉ Ái nghĩ nếu không cô có thể để phòng của cô cho Lương Đậu Khấu ở còn còn cô có thể tìm một đồng nghiệp thân thiết nào đó ở cùng, nhưng Lương Đậu Khấu đang ngồi trên ghế salon bưng tách trà vẫn đang im lặng lúc này lại lên tiếng: “Thư ký Tần không cần phải tìm hai phòng, tìm một phòng cho ông là đủ rồi, buổi tối tôi và Dư Sinh ở chung một phòng.”
Buổi tối tôi và Dư Sinh ở chung một phòng… Tần Chỉ Ái chỉ cảm thấy tim co rút lại, một loại cảm giác đau đớn nhanh chóng lan truyền ra toàn thân.
Não cô trống rỗng mấy giây, mới từ từ phản ứng lại, sau đó nở một nụ cười khô khốc với giám đốc khách sạn, vững vàng nói: “Vậy thì phiền ngài mở phòng đó đi.”
“Được, Tần tiểu thư, vui lòng chờ một chút.” Giám đốc khách sạn đáp xong liền quay người đi đến nhân viên tiếp tân, Lương Đậu Khấu lại mở miệng: “À, thư ký Tần, phiền cô lấy thêm một thẻ phòng của Dư Sinh giúp tôi.”
“Vâng.” Tần Chỉ Ái nắm chặt tay lại, đầu móng tay bấm vào lòng bàn tay đến phát đau, cô cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười, nói lại với giám đốc khách sạn.
Giám đốc khách sạn gật đầu ý nói ông ấy biết rồi, sau đó quay lại điện thoại nói chuyện vài câu, sau đó nhanh chân rời đi.
Một lát sau, giám đốc khách sạn cầm hai thẻ phòng đưa đến cho Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái nhẹ giọng cảm ơn xong, lúc nhận lấy, liền nhìn số phòng trong hai phiếu phòng khác nhau, quay người lúc đưa cho Lương Đậu Khấu, liền nhắc nhở cô ta: “Lương tiểu thư, Cố lão tiên sinh, đã có phòng rồi, Cố lão gia ở tầng 17, Cố tổng ở tầng 18.
Lương Đậu Khấu không nhận thẻ phòng mà ung dung cất điện thoại vào túi mình, sau đó ngẩng đẩu lên nhìn về phía Tần Chỉ Ái dò hỏi: “Thư ký Tần, có thể làm phiền cô giúp tôi xách hành lý của ông và tôi lên lầu không?”
“Được…” Tần Chỉ Ái chần chừ một lát vẫn đồng ý.
Cô là thư ký của Cố Dư Sinh, Cố lão gia là ông của Cố Dư Sinh, Lương Đậu Khấu là vợ của Cố Dư Sinh, đây là chuyện cô phải làm.
Lương Đậu Khấu đứng lên, không khách khí đặt hai thùng hành lý sau đó đi đến trước người Cố lão gia, quan tâm đỡ ông đứng lên, sau đó kéo cánh tay của ông đi về phía thang máy.
Tần Chỉ Ái mỗi tay xách một thùng hành lý, cố gắng đuổi theo sau.
Lúc đi vào thang máy, Tần Chỉ Ái quét phiếu phòng, bấm tầng 17 trước.
Trong thang máy chỉ có ba người họ, Lương Đậu Khấu giống như ko quan tâm đến sự tồn tại của Tần Chỉ Ái, trêu Cố lão gia cười không ngừng.