Hôm sau Cố Dư Sinh bay về, mới biết mấy ngày hắn không có ở Bắc Kinh ông đã nằm viện.
Bên nhà cũ có thể là biết hắn đi công tác về nên buổi chiều đã gọi điện thoại cho hắn, sau đó muốn hắn dẫn Tần Chỉ Ái đến ăn cơm.
Đến nhà cũ, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái mới phát hiện trong nhà lại có thêm một người phụ nữ trung niên.
Ngoại trừ má Trương, còn có hai bảo mẫu, người nhiêu đó là đủ rồi, còn cần thêm người làm gì?
Cố Dư Sinh nghi ngờ nhìn người phụ nữ trung niên kia vài lần, lại nhìn về phía Cố lão gia, Cố lão gia lại giống như không có ý định sẽ trả lời câu hỏi của hắn, nhìn thẳng tv, uống trà nóng mà má Trương vừa mới bưng lên.
Ăn cơm tối xong, xem tivi trong phòng khách đến chín giờ tối, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái muốn ra về, Cố lão gia cuối cùng cũng mở miệng nói: “A Hà, cô theo họ qua bên đó đi!”
Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Cố lão gia.
Cố lão gia cứ nhìn tivi, coi như hai người họ không hề tồn tại.
Má Trương đứng bên cạnh Cố lão gia cười khanh khách mở miệng giải thích: “A Hà là người chuyên chăm sóc phụ nữ có thai do lão gia cố ý mời về.”
Có thể là do nghe má Trương nói đến mình, Cố lão gia liền nặng nề ho khan một tiếng.
Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái, cười với cô, sau đó lại liếc nhìn về phía ông một chút, Tần Chỉ Ái hiểu ý của Cố Dư Sinh, lập tức ngoan ngoãn mở miệng: “Ông, cảm ơn ông!”
“Nếu không phải Tiểu Trương cứ lải nhải ta đã không phải tìm người rồi!” Cố lão gia sĩ diện “Hừ” một tiếng, đứng lên cầm gậy trừng má Trương một cái vì đã tiết lộ hết mọi bí mật, liền đi đến phòng ngủ chính.
Lúc Cố lão gia đi xa xong, Tần Chỉ Ái lại nói nhỏ bên tai Cố Dư Sinh: “Ông thật đáng yêu, ngạo kiều quá nha!”
Cô còn chưa nói xong, trong phòng lại có tiếng ho nặng nề, Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi vội im lặng, quay đầu nhìn Cố lão gia không biết đã quay lại từ lúc nào.
Cố lão gia cũng không nhìn hai người họ, nhanh chóng nói: “Mau làm chuyện phải làm đi!”
Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh còn chưa hiểu ý của ông, liền kinh ngạc quay đầu hả một tiếng.
Cố lão gia hừ một tiếng liền quay người đi về phía phòng ngủ, lúc đẩy cửa ra xong, lại liếc mắt nhìn hai người còn chưa hiểu gì, ngây ngô đứng tại chỗ, liền mở miệng nói: “Cố gia chúng ta rất chú ý lễ nghi, cưới hỏi đàng hoàng đi rồi sinh con!”
Nói xong, Cố lão gia liền nặng nề đóng sầm cửa lại.
Rốt cuộc, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái nhìn nhau một chút, một giây sau Cố Dư Sinh liền bế Tần Chỉ Ái lên, khiến Tần Chỉ Ái hét chói tai.
Trong phòng ngủ Cố lão gia nghe thấy, cũng cười ha ha một mình trong phòng.
Đợi đến khi Cố Dư Sinh về, Cố lão gia mới ra khỏi phòng ngủ.
Má Trương đưa thuốc cho Cố lão gia, cười nói: “Lúc thiếu gia và Tần tiểu thư rời đi rất vui vẻ đó.”
Cố lão gia mặt không cảm xúc ừ một tiếng, sau một lát ngước đầu hỏi: “Ngạo kiều là có ý gì? Kiêu ngạo sao? Ta rất kiêu ngạo sao?”