Ngay sau đó chính là một tiếng “Loảng xoảng”, đó chính là tiếng thủy tinh bị đập vỡ trên đất.
Bước chân Tần Chỉ Ái hơi dừng lại một chút, vào giây tiếp theo, lập tức nhảy vào phòng.
Cô nhìn thấy, một người đàn ông trung niên, đang cầm cán của cây gôn, vung về phía Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái không biết, thì ra cô cũng có thể dũng cảm như vậy, sau khi cô nhìn thấy một màn kia, không hề nghĩ ngợi gì liền bổ nhào về phía Cố Dư Sinh, che lại cả người hắn.
Cơ thể Cố Dư Sinh cứng đờ lại rõ ràng, giây tiếp theo liền gầm nhẹ lên một câu: “Không phải là bảo cô cút đi rồi sao? Cô lại chạy về đây làm gì? Không muốn sống nữa à?”
Hắn vừa ở một bên quát lớn, vừa ở một bên kéo cô vào trong lòng mình, quay lưng ra chịu một gậy vung mạnh xuống từ ba hắn.
Cây gậy đánh vào trên người Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái có thể cảm nhận được nỗi đau đến tê tâm liệt phế.
Cô giãy giụa muốn thoát khỏi ngực hắn, nhưng tay hắn lại ôm chặt hai cánh tay của cô, không để cho cô động đậy.
Hắn nói, một khi ba hắn bắt đầu điên, thì người thân không nhận, đừng có mà giãy giụa, người chờ chết cũng chỉ có cô!
Hắn còn nói, TMD cô có thể ngoan ngoãn một chút hay không, đừng có nhúc nhích nữa!
Trong miệng hắn nghiến răng nghiến lợi mắng cô, mà trong lúc đó ba hắn càng đánh càng điên cuồng, nhưng lại không hề có cơ hội làm thương tổn đến cô.
Đoán chừng là bởi vì cô, làm liên luỵ đến hắn, khiến cho hắn trốn không khỏi bạo lực của ba hắn, vì thế trên người cũng đã trúng rất nhiều cú đau.
Cô nhịn không được mà mở miệng cầu xin ba hắn, chỉ là cô càng cầu xin, ba hắn lại càng như điên, vung gậy đánh xuống không dứt, cuối cùng cô cũng chỉ có thể nức nở im lặng.
“Quả nhiên đều giống như mẹ mày, mới còn nhỏ tuổi, thì đã dẫn một con tiểu – tiện – nhân về nhà!”
Trong quá trình bị ba hắn mắng, hắn cũng chưa hề để ý tới một câu, chỉ là khi ba hắn nói những lời này, khiến cho hắn bỗng nhiên to gan nói lại một câu: “Miệng ông sạch sẽ một chút đi, ông nói ai là tiểu – tiện – nhân chứ!”
Ba hắn bị hắn nói như vậy, càng thêm tức giận, xuống tay càng thêm nặng.
Mà hắn cũng thật cứng đầu, đau đến như vậy, nhưng lại không kêu lên một tiếng nào.
Mãi cho đến khi cuối cùng, ba hắn đánh mỏi tay, bỏ đi, cả phòng, mới từ từ im lặng lại.
Từ khi cô đến, căn phòng sạch sẽ, lúc này đã loạn như bị cướp sạch.
Hắn buông cô ra, một câu cũng chưa nói, đã từ trong một đống hỗn độn ấy, cầm lên điếu thuốc, châm lửa.
Tần Chỉ Ái chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, cô ngồi ở tại chỗ ngây người một hồi lâu, mới giựt mình hoàn hồn, nhớ đến cảnh tượng lúc trước vành mắt cũng đã hồng, cô ở trong sân tìm hồi lâu, mới tìm thấy người đang nằm ở trên mặt cỏ ở sau vườn hoa, hắn đang nhìn chằm chằm lên trên bầu trời, vừa đưa tay hút thuốc.
Hắn biết cô đến đây, cũng không liếc mí mắt một cái.
Cô đứng ở bên cạnh nhìn hắn một hồi lâu, mới ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Anh có khỏe không?”
Cô mới vừa hỏi, nước mắt liền rơi xuống, sau đó cô thấy được những chỗ trên quần áo hắn bị ba hắn đánh rách lộ ra da thịt, nơi nơi đều bị bầm xanh bầm tím, vết mới, vết cũ, mới vừa kết vảy, thậm chí còn có vết sẹo kéo dài như không thấy đích.