“Ôn Noãn, trước kia là anh có lỗi với em, bây giờ anh biến thành bộ dạng này cũng chính là quả báo của anh, coi như là anh bồi thường lại cho em, em và anh từ nay về sau cứ như vậy đi, chúng ta không ai nợ ai.”
“Sau khi em tỉnh lại, nhìn thấy Ngô Hạo bị thương còn chẳng có chút cảm động nào, chỉ ngây ngẩng chờ tin nhắn của anh lúc ba giờ sáng, có thể anh đã biến mất khỏi thế giới của em rồi, biến mất sạch sành sanh, trong hai tháng này, em lại liên tục nằm mơ xem anh có đọc thấy tin nhắn của em hay không, thậm chí em còn không hiểu tại sao bản thân mình cứ trông chờ tin nhắn hồi âm của anh như một người hoàn toàn khác vậy, hồn bay phách lạc, không còn là chính mình nữa.”
“Ôn Noãn, em xứng đáng một cuộc sống tốt hơn, tìm một người tốt hơn anh, có thể có những đứa con xinh đẹp, điều tốt đẹp còn lại anh có thể làm cho em chính là cuộc sống này, em đừng vì hổ thẹn mà làm những chuyện ngớ ngẩn, không đáng đâu, mà anh cũng sẽ không để cho em làm những chuyện ngu ngốc như vậy, huống chi đời này còn rất dài, không có người nào không thể thay thế, em bây giờ chỉ là cảm kích một chút thôi, em phải biết, sau này ở bên cạnh anh em sẽ rất dằn vặt đau khổ, không phải là hạnh phúc ngọt ngào đâu, em sẽ không có bất kỳ ai để dựa vào, em ngã bệnh, anh không thể chăm sóc em, em có ngã chổng vó anh cũng không thể đỡ em được, thậm chí nhìn thấy em xảy ra chuyện anh cũng không thể nào cứu em, em còn muốn chăm sóc anh làm gì?”
“Mãi đến tận ngày hôm đó tình cờ gặp Quả Quả, sau đó lại gặp anh ở tiệm bánh, thấy anh đối xử tốt với Quả Quả như vậy, em cực kỳ đau khổ, một khắc đó em mới biết, loại tình cảm trước kia em không thể nào hiểu nổi chính là vì em yêu anh, em hồn bay phách lạc cũng là vì không có anh bên cạnh, em nhìn thấy anh đối xử tốt với Quả Quả như vậy liền cảm thấy ghen tỵ, ban đầu em hận anh, nhưng chưa từng nghĩ đến yêu anh, em đã yêu anh từ lúc nào không hay rồi, em còn ngu ngốc chạy đến nhà anh, lúc đó điều anh muốn thẳng thắn nói với anh chính là, em yêu anh, nhưng em lại nhìn thấy Quả Quả ở trong nhà anh…”
Yêu? Cô nói cô yêu hắn?
Toàn thân Lục Bán Thành bỗng trở nên cứng đờ.
Không phải vì Quả Quả nói chân tướng mọi chuyện cho cô biết mà thích hắn, không phải vì cảm động mà thích hắn, mà là bất tri bất giác mà thích hắn.
Hứa Ôn Noãn vẫn đang cố gắng thuyết phục Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên dừng lại.
“Lục Bán Thành, từ trước đây em vẫn cho rằng em và anh đã không còn thiếu anh bất cứ cái gì, sau này em mới biết em thiếu anh mạng sống của ba em, thiếu anh không chỉ đơn thuần là công việc hay chân của anh, mà thứ em nợ anh chính là cả cuộc đời này.” Ánh mắt Hứa Ôn Noãn hồng lên: “Nếu không có anh cứu em, em thật sự không thể tưởng tượng nổi cuộc sống ngày hôm nay của em đã trở thành bộ dạng gì rồi.”
Lục Bán Thành nhếch môi, nhìn Hứa Ôn Noãn một lúc lâu, sau đó nắm chặt dra trải giường, ép buộc mình dùng lý trí để nói: “Ôn Noãn, anh nên nói tất cả đã nói với em rồi, anh mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, nếu như em cũng nói xong rồi thì đi đi, anh đã quyết tâm rồi, em có nói gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được đâu, cả đời này em cũng không thể nào ở bên cạnh em được…”
Chữ rồi cuối cùng Lục Bán Thành còn chưa nói xong, Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên nghiêng người về phía hắn, chặn môi hắn lại.