Tần Chỉ Ái cho rằng sáng ngày thứ hai giáo sưChumới có thể trả lời tin nhắn của cô, không ngờ nhân viên phục vụ vừa tính tiền xong, cô vừa mới đi ra khỏi quán café, còn chưa kịp đón xe, điện thoại trong túi đã vang lên, là giáo sư Chu trả lời tin nhắn của cô: “Đương nhiên là còn, em là sinh viên ưu tú nhất trong khóa này của tôi, nếu như quyết định xong rồi thì ngày mai đến trường gặp tôi, đúng lúc ngày mai tôi phải lên trường có chút chuyện đây, tám giờ sáng, lấy bảng đề cử của tôi ký tên, qua tết liền lên đường.”
“Được, thầyChu.” Dừng một chút, Tần Chỉ Ái lại gửi thêm vài chữ: “Thầy ngủ ngon”
“Ngủ ngon.”
Vẻ mặt của Tần Chỉ Ái đầy lễ phép và tôn trọng.
…..
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Tần Chỉ Ái liền rời giường, rửa mặt, chuẩn bị ra cửa.
Đến Tây Đại đã là tám giờ mười lăm phút, giáo sưChuđang ngồi trong phòng làm việc uống trà.
Giáo sưChuthấy Tần Chỉ Ái đến, lập tức gọi: “Tiểu Ái!” sau đó liền cầm danh sách đề cử trao đổi sinh viên đưa cho Tần Chỉ Ái, sau đó chỉ vào một ô hai lần, nói: “Ký tên ở đây là được rồi.”
“Vâng.” Tần Chỉ Ái cầm bút lên, nhìn chằm chằm danh sách, liền viết xuống ba chữ Tần Chỉ Ái.
……
Từ Tây Đại ra, Tần Chỉ Ái lấy điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại cho Tiểu Vương: “Tài xế Vương, bây giờ tôi muốn gặp anh và Cố tổng.”
Ngữ khí của cô rất kiên định, trong điện thoại Tiểu Vương có chút sửng sốt, mới trả lời: “Thư ký Tần, cô có chuyện gì gấp sao?”
“Phải…” Tần Chỉ Ái chỉ nói một chữ, cách điện thoại, liền nghe thấy giọng nói thanh tao lãnh đạm của Cố Dư Sinh: “Thư ký Tần sao?”
Là tiếng hắn hỏi lại Tiểu Vương.
Sau đó lại nghe Tiểu Vương trả lời: “Phải, thư ký Tần nói bây giờ cô ấy muốn gặp anh.”
……
Cố Dư Sinh nghe vài chữ như thế, động tác đánh chữ đang nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính bỗng nhiên dừng lại.
Trong điện thoại cô muốn tìm hắn có chuyện gì, hắn cũng có thể đoán được.
“Cố tổng?” Tiểu Vương thấy Cố Dư Sinh còn chưa có câu trả lời, nhịn không được gọi hắn.
Cố Dư Sinh liền thu lại tầm mắt, đầu ngón tay trên bàn lại gõ nhanh hơn, sau một lát, đầu ngón tay hắn lại dừng lần nữa: “11 giờ nói cô ấy đến câu lạc bộ Kinh Thành.”
“Vâng, Cố tổng.” Tiểu Vương nói xong liền đưa điện thoại đến bên tai, nói với Tần Chỉ Ái những gì Cố Dư Sinh đã dặn: “Thư ký Tần, Cố tổng nói 11 giờ trưa nay anh ấy sẽ gặp cô ở câu lạc bộ Kinh thành.”
“Được, lát nữa gặp.”
Theo tiếng Tiểu Vương trả lời Tần Chỉ Ái, ngón tay gõ phím của Cố Dư Sinh lại từ từ chậm lại, sau đó lại gõ không theo một quy luật nào.
…..
Câu lạc bộ Kinh thành, gió lớn.
Tần Chỉ Ái dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đi vào phòng riêng của Cố Dư Sinh, hắn đã chờ bên trong, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cuộn tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn rắn chắc, cả người gọn gàng sạch sẽ.
Tiểu Vương nhìn thấy Tần Chỉ Ái liền chào hỏi, sau đó liền ra hiệu chỗ cô nên ngồi.
Tần Chỉ Ái chào “Cố tổng” rồi đến “Tài xế Vương”, sau đó mới ngồi xuống.
Tiểu Vương đưa cho cô một chén trà nóng.
Mang thai uống trà không tốt, Tần Chỉ Ái mỉm cười nói cảm ơn, sau khi nhận lấy cũng không uống mà để trên bàn.