Xức thuốc xong, Tần Chỉ Ái mới phát hiện vết thương của Cố Dư Sinh lại ứa máu.
Bởi vì cách một khoảng thời gian máu lại chảy ra rồi đông lại.
Tần Chỉ Ái liếc nhìn Cố Dư Sinh, thấy hắn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, cô không làm phiền hắn, nhẹ nhàng đặt chai thuốc lên bàn trà, sau đó thử độ ấm của nước trong thau trên bàn, nước đã nguội lạnh, cô liền bưng thau nước vào nhà vệ sinh.
Cô thay nước nóng rồi đi ra ngoài, Cố Dư Sinh liền quay đầu về phía cô.
Bước chân của Tần Chỉ Ái khựng lại, tay đang bưng thau nước dùng nhiều sức hơn.
Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn cô bưng thau nước, sau đó liền nhìn rõ khuôn mặt của cô, dù chưa lên tiếng, nhưng đáy mắt Cố Dư Sinh vẫn có thắc mắc không hiểu cô đang làm gì.
Tần Chỉ Ái mím môi một hồi mới nhỏ giọng nói: “Vết thương của anh, lau chưa sạch…”
Lời nói của cô có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay trắng bệch đang bưng thau nước chứng tỏ cô đang rất bất an.
Ngay cả nói chuyện với hắn, cô cũng căng thẳng thấp thỏm như vậy sao?
Trong lồng ngực Cố Dư Sinh lại có cảm giác khó chịu kia, cũng không biết nên nói gì với cô.
Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh trầm mặc, không đoán được tâm tư của hắn, cô sợ mình muốn làm gì thì làm chọc giận hắn, đầu ngón tay lại siết chặt thau nước hơn, lại nhẹ giọng: “Em, em gọi quản gia lại đây giúp…”
Cố Dư Sinh cảm thấy họng mình có một luồng tức giận xông lên, chưa chờ cô nói hết câu, hắn đã mở miệng trước, chỉ có ba chữ, nhưng âm thanh lại nhu hòa không thể tin được: “Cô làm đi.”
Nói xong, hắn lại quay người nhìn vào trong gương, nhìn vào gương hắn có thể nhìn thấy cô sau khi nghe hắn nói xong, nhẹ nhàng thở phào một hơi giống như là hồi sinh từ cõi chết trở về vậy, sau đó lặng lẽ mở mắt ra, xác định hắn thật sự không có nổi giận xong, cô mới bưng chậu nước lại gần hắn.
Cô đặt chậu nước ở góc bàn cách xa hắn nhất, nhẹ nhàng vắt khô khăn mặt, mới từ từ đi đến phía sau hắn, cẩn thận giúp hắn lau sạch từng li từng tý vết máu trên lưng.
Một loạt những động tác nhỏ như vậy, tất cả đều lộ ra sự cẩn thận và phòng bị, làm đau đôi mắt của Cố Dư Sinh.
Trong đáy lòng hắn cực kỳ không thoải mái, cả người đều thấy tê tê đau, rất ít, nhưng lại rất rõ ràng, khiến hô hấp của hắn cứng lại, hắn lại thấy người sau lưng mình trong gương, cảm thấy tinh thần hoảng loạn.
Cô lau sạch phía sau lưng hắn, sau đó bưng thau nước đi về phía nhà vệ sinh.
Âm thanh của nước làm cho hắn tỉnh táo lại, hắn nghe tiếng nước chảy một hồi lâu, mới nghe tiếng bước chân của cô.
Cô không tới gần hắn, đứng rất xa, “Ờm ờ” hai tiếng.
Đợi đến khi hắn quay đầu nhìn cô, cô liền chỉ phòng ngủ đối diện cửa phòng hắn, vội vã nói: “Em về phòng đây”, sau đó cũng không chờ hắn trả lời, chỉ quay người rời đi.
Bước chân của cô rất nhanh, như là hận không thể ngay lập tức biến mất trước mặt hắn.
Cố Dư Sinh nhìn bóng lưng của cô, trong lòng lại lăn lộn cảm giác khó chịu.
Lúc cô mở cửa phòng ra, hắn mới bất giác ý thức được mình phải làm gì.