Hắn gác chân qua chân còn lại, dựa vào ghế sofa vẫn rất có tư thái, đầu ngón tay cầm một điếu thuốc, ngẩng đầu lên thở khói.
Cả người tao nhã, tỏa ra một luồng khí bức nhân.
Cả hai hòa quyện lại, không khiến người ta thấy xung đột, ngược lại rất ý nhị.
Tần Chỉ Ái ngừng bước một hồi, mới từ từ đi đến.
Cô khom người đặt tách trà trên bàn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, đây là lần đầu tiên cô gặp hắn sau tám tháng biền biệt.
Cách khói thuốc, cô lại không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của hắn, nhưng cũng có thể cảm giác được tầm mắt hắn không có chút gợn sóng, da dẻ trắng nõn, còn trắng hơn cả con gái, ngũ quan sâu sắc, đường nét trên mặt thanh thoát, ngoại trừ hơi gầy, nhan sắc của hắn vẫn hoàn mỹ đến nỗi không chê vào đâu được.
Rất nhanh, Tần Chỉ Ái lại thu tầm mắt, vẫn nói chuyện bằng ngữ khí khách sáo, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Cố tiên sinh, mời dùng trà.”
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy lời nói của cô, duy trì tư thái nhàn nhạt, ngoài động tác hút thuốc, lại không có hành động nào dư thừa.
Trong phòng nghỉ ngơi rất yên tĩnh, Tiểu Vương cũng không quay lại.
Tần Chỉ Ái ngoan ngoãn đứng một bên, tiếp Cố Dư Sinh.
Hắn không lên tiếng, cô cũng không nói gì.
Mười phút sau, hắn hút xong hai điếu thuốc, đến khi hắn mò tìm điếu thứ ba thì Tần Chỉ Ái không nhịn được lên tiếng: “Cố tiên sinh, sắp bắt đầu buổi tọa đàm rồi.”
Cô cho rằng cô nhắc nhở như vậy có thể khiến hắn không hút thuốc nữa, nhưng không ngờ hắn chỉ nhấc mí mắt, nhìn lướt qua cô, sau đó thu lại tầm mắt, giống như cô không hề tồn tại, lại lười biếng bật lửa, rất nhanh châm lửa sáng lên, từ hơi thở của hắn lại có khói trắng bay ra.
Tần Chỉ Ái cắn môi, không nói nữa.
Bên trong lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Cho dù từ lâu hắn và cô hoàn toàn không có quan hệ gì nhưng bây giờ hắn hút thuốc liền tù tì như vậy, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, ánh mắt lại không khống chế được nhìn điếu thuốc lá trong tay hắn.
Cô nhìn lâu như vậy, lúc này Cố Dư Sinh ngồi trên ghế salon cũng đã nhận thấy ánh nhìn của cô, lúc hắn đưa thuốc lên môi hút lại ngước lên nhìn cô, đúng lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Lông mày Cố Dư Sinh khẽ run, thuốc vừa đưa đến bên môi bỗng nhiên giật mình đến nỗi đánh rơi rớt lên quần.
Hình như là phải một lúc sau, hắn mới nhanh chóng hất điếu thuốc ra.
Hắn cúi người nhìn lướt qua quần, lúc này thấy thuốc còn chưa cháy lủng quần mới ngẩng đầu lên, lần thứ hai nhìn về phía Tần Chỉ Ái đứng cách đó không xa.
Cô gái ấy đã quay lưng về phía hắn, rũ mắt, lông mi dài cong vút.
Hình như trên mặt có chút hoang mang, da thịt trắng nõn như đám mây sau cơn mưa, sạch đến nỗi khiến người ta rối tinh rối mù.
Tóc dài đen nhánh cuốn gọn gàng, lộ ra chiếc cổ thon dài đẹp đẽ.
Vóc người gầy gò, khung xương cân xứng, có điều dù cô đã mang giày cao gót cao ba phân nhưng nhìn cô có chút… nhỏ bé.
Cả người khí chất thuần túy, so với cô bé phiền toái kia hoàn toàn không có chút nào giống nhau.
Cố Dư Sinh lại dùng sức cầm thuốc, tầm mắt lại chưa từng rời khỏi Tần Chỉ Ái chút nào.