Mới bắt đầu, Hứa Ôn Noãn lại nhiều lần nghĩ đến Linh Độ, thật sự không thể ngăn mình liên lạc với Linh Độ, nhưng cô lại nghĩ đến Linh Độ chính là Lục Bán Thành, trong lòng cô lại nghĩ đến ngày hôm đó đi ăn lẩu với hắn, lại trở nên hỗn loạn.
Không biết cuối cùng ở nơi sâu nhất trong tâm hồn mình đang nghĩ gì, cả người cứ xoắn xuýt như sắp phát điên, đến cuối cùng, cô liền bắt buộc mình không nghĩ những chuyện liên quan đến Linh Độ nữa.
Tròi gian lâu dài, ép buộc dường như không có tác dụng, mỗi ngày quy luật sinh hoạt của Hứa Ôn Noãn cũng không có gì khác biệt, sáng sớm 7h30 thức dậy, tám giờ ra khỏi nhà đi làm, chín giờ đến chỗ làm, sau khi tan tầm, thỉnh thoảng sẽ đi dạo trung tâm thương mại với đồng nghiệp, có khi một mình đi xem phim, cũng có khi về nhà sớm một chút, tắm rửa giặt quần áo, xem tv hoặc là đi siêu thị mua chút đồ lấp đầy tủ lạnh.
Ngày tháng bình thường như vậy cứ trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là nửa tháng sau.
Có thể là do tối hôm đó cô xem phim quá trễ, ngủ không đủ, Hứa Ôn Noãn lúc tan tầm không đi ăn cơm với đồng nghiệp mà trở về nhà rất sớm, sau đó chưa đến chín giờ tối, liền ngủ say.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy một người, cứ nói chuyện với cô, nói cực kỳ lâu, cho đến lúc cuối cùng còn đưa cho cô một chén hột gà bốc hơi nghi ngút, lúc trên tay cô cầm một chén hột gà, khuôn mặt của người đang nói chuyện với cô lại hiện ra ngày một rõ ràng, lúc cả khuôn mặt của Lục Bán Thành hiện ra trước mặt cô, cô liền mở mắt tỉnh giấc.
Mấy ngày nay cô không nghĩ đến Linh Độ, trong mơ lại nhìn thấy hắn…….
Hứa Ôn Noãn thở dài một hơi, nhìn đồng hồ trên tường, đã là ba giờ sáng.
Cô vén chăn đi đến nhà vệ sinh, lúc đi ra nhìn thấy ngoài cửa sổ đầy tuyết trắng bay.
Cô không buồn ngủ nữa, cô đi đến cửa sổ, nhìn ánh đèn bao phủ thành phố, nhìn một lúc lâu, mới quay lại trước giường, nhìn điện thoại di động trên tủ đầu giường, đắn đo một lúc lâu, cuối cùng Hứa Ôn Noãn cũng nằm lên giường, mở game ra.
Ngoại trừ quà game tặng, còn có rất nhiều tin nhắn của Linh Độ gửi đến.
Mỗi ba giờ sáng vẫn là những chuyện cười như trước kia.
Có thể là cô không login trong một thời gian dài, mấy ngày nay không trả lời tin nhắn của hắn, hắn lại gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
“Gần đây rất bận sao? Sao không login chơi game?”
“Chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức đó.”
“Nếu login thì trả lời tin nhắn của tôi nha.”
“……….”
‘Đêm nay tuyết lớn, nhớ giữ ấm đừng để bị lạnh.” tin nhắn cuối cùng được gửi tới lúc nửa tiếng trước.
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, sau đó không tự chủ được mà giơ tay lên gõ hai chữ, nhưng lúc cô đang gõ đến chữ thứ ba liền dừng lại động tác, mím môi, cuối cùng từ từ xóa chữ, thoát ra khỏi game.