Hứa Ôn Noãn nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút, như biết hắn đang chờ cô, liền đi đến trước bồn rửa tay, rửa sạch tay xong mới đi đến trước mặt hắn: “Anh Bán Thành.”
Lục Bán Thành nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, nhìn đôi mắt của Hứa Ôn Noãn một chút, trong lòng hắn liền biết rõ cô vừa mới khóc.
Vì Ngô Hạo mà khóc sao?
Lại có một loại cảm giác không biết từ đâu lại hình thành trong ngực hắn, khiến hắn cực kỳ khó chịu, hắn nhìn lên một bức tranh sơn dầu trên tường vài giây mới nhẹ nhàng nói: “Ôn Noãn, anh vừa nhận được điện thoại của công ty, ngày mai anh phải đi công tác, chắc cũng phải đầu tháng sau mới về được, lúc đó anh có rảnh không? Có thì chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Lục Bán Thành nói xong lại hỏi thêm một câu: “Có vấn đề gì không?”
Hứa Ôn Noãn lắc lắc đầu: “Không thành vấn đề ạ.”
……
Chưa đến ba giờ, bữa tiệc kết thúc.
Phòng trên lầu của khách sạn Bắc Kinh đều trống không, khách mời thì rời đi, người quen thân thì lên những phòng trên lầu nghỉ ngơi.
Lục Bán Thành giúp Cố Dư Sinh tiễn khách ở cửa.
Hứa Ôn Noãn theo Tần Chỉ Ái lên lầu tháo trang sức.
Tần Chỉ Ái kết tóc rất phức tạp, lúc Hứa Ôn Noãn giúp cô gỡ, điện thoại của Hứa Ôn Noãn lại vang lên, cô nhìn màn hình một lúc, là tin nhắn của Lục Bán Thành gửi tới, nói cho cô biết hắn chờ cô ở đường đối diện khách sạn Bắc Kinh.
Hứa Ôn Noãn không trả lời, để điện thoại vào túi, tiếp tục giúp Tần Chỉ Ái tháo tóc xong, lúc tháo được một nửa thì Cố Dư Sinh đến nên đương nhiên là hắn đứng phía sau thay Hứa Ôn Noãn tháo tóc cho cô.
Đôi tân giai nhân ở bên nhau, lúc này tất nhiên Hứa Ôn Noãn có thể ra ngoài rồi.
Từ khách sạn đi ra đường cái, Hứa Ôn Noãn liền nhìn thấy xe của Lục Bán Thành ở bên kia đường.
Cô vẫn đứng trước cửa, chờ đèn đỏ, liền sang đ ường, lúc cô đi đến gần xe của Lục Bán Thành, nhìn thấy hắn đang dựa lưng vào ghế xe nhìn điện thoại di động.
Cô giơ tay lên, gõ cửa kính xe.
Lục Bán Thành quay đầu nhìn thấy cô liền mở khóa cửa xe, Hứa Ôn Noãn mở cửa, ngồi vào.
Cô vừa thắt dây an toàn xong, Lục Bán Thành liền lái xe đi.
Cách giờ tan tầm một tiếng đồng hồ, đường sá vẫn còn khá thông thoáng, chỉ 20 phút đã đến cục dân chính.
Xe dừng hẳn, Lục Bán Thành xuống xe xong liền đứng ở đầu xe chờ Hứa Ôn Noãn đi tới cạnh hắn, khóa xe cẩn thận xong, liền đi đến cửa lớn của cục dân chính.
Bên trong cục dân chính chỉ có nhân viên, không có cặp vợ chồng nào khác.
Lục Bán Thành và Hứa Ôn Noãn rất nhanh liền lấy được ‘giấy đăng ký kết hôn’, hai người điền tên, cả hộ khẩu và chứng minh nhân dân cũng đưa cho nhân viên ở đó, sau đó họ chụp hình, đợi khoảng năm phút liền lấy được hôn thú.
Từ cục dân chính đi ra, Lục Bán Thành giơ cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian, chỉ mới bốn giờ, cách giờ ăn tối còn lâu nhưng hắn vẫn quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn, muốn hỏi cô buổi tối muốn ăn gì.
Còn chưa nói ra, Hứa Ôn Noãn đã lên tiếng trước: “Anh Bán Thành, em hơi mệt, em về nhà nghỉ ngơi trước, anh có chuyện gì thì cứ giải quyết trước đi, em đón xe taxi đi là được rồi.”