Taxi dừng lại, Tần Chỉ Ái bước về phía trước một bước, lúc chuẩn bị mở cửa xe, Cố Dư Sinh phản xạ có điều kiện đưa tay ra nắm lại cổ tay của cô.
Tần Chỉ Ái căng thẳng, không dám quay đầu lại vì trong mắt cô đã che kín một tầng sương mù.
“Tần Chỉ Ái.”
Cố Dư Sinh kêu tên của cô, dừng một chút, mới lên tiếng: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Quen biết em nhiều năm như vậy tuy rằng anh chưa thể nào chăm sóc em được gì, nhưng vẫn muốn nói với em một câu, hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Đôi mắt Tần Chỉ Ái đau xót, nước mắt lăn xuống, phải cố gắng lắm cô mới có thể nói được câu: “Em biết rồi!”
Em sẽ chăm sóc bản thân, chăm sóc con của chúng ta thật tốt.
Nước mắt rơi càng nhiều như một chuỗi trân châu bị đứt, Cố Dư Sinh cố gắng cười, giọng nói cũng nhiễm ý cười: “…Cố tổng, anh cũng vậy, phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
Những năm tháng sau này, có thể em sẽ không thể trốn ở phía sau anh, không còn cơ hội để trốn ở xa xa nhìn bóng lưng của anh nữa.
Lúc em không ở bên cạnh anh, anh cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, như vậy… như vậy em mới có thể yên tâm.
Cố Dư Sinh mím môi, dùng sức mà mím, lại không trả lời cô.
Chăm sóc bản thân thật tốt?
Hắn yêu cô sâu đậm, cô là tất cả của hắn, hắn đã mong chờ những năm tháng tốt đẹp hơn.
Nhưng không còn cô, hắn còn chăm sóc bản thân mình cho tốt để làm gì?
“Tần Chỉ Ái…” trong lồng ngực của hắn lại chồng chất những cảm xúc, khiến Dư Sinh lại mở miệng gọi tên cô lần nữa.
Hắn còn chưa nói gì, Tần Chỉ Ái giống như sợ phải nghe những lời tiếp theo vậy, bỗng nhiên lên tiếng chặn hắn: “Cố tổng…”
Cô không cho hắn cơ hội mở miệng, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Đối xử với bản thân thật tốt, đối xử với người nhà tốt hơn một chút…”
Cô nhấn mạnh hết sức hai chữ ‘người nhà’ này.
Cố Dư Sinh hiểu ý của cô, cô nhắc hắn nên nghe lời ông.
Tần Chỉ Ái nuốt một ngụm nước bọt, lại nói rõ ràng: “… Đừng đưa ra những quyết định khiến mình hối hận cả đời.”
“Vì vậy, vì vậy…” cô lại nhớ lại những lời mà Lục Bán Thành nói với cô lúc ăn cơm, cô dao động, nhưng cuối cùng, cô vẫn lựa chọn coi như chuyện gì cũng không biết, cái gì cũng không chưa từng nghe qua, vì cô không muốn hắn có lỗi với người thân, nhưng đến lúc nói ra những lời này, trong lòng cô lại đau hơn sự tưởng tưởng của bản thân: “…Cố tổng, anh hãy đồng ý với Cố lão gia, sống với Lương tiểu thư cho tốt…”
Cô còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh dùng sức nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực của hắn.
Cánh tay hắn ôm cô run đến đặc biệt đáng sợ.
Hắn ôm không bao lâu, lại buông cô ra, giống như một cái ôm của hai người bạn vậy, chỉ đơn giản là một cái ôm khách sáo.
Hắn không nhìn cô, lui về phía sau một bước, một giây sau, hắn liền đi đến cạnh taxi ven đường, kéo cửa ra chống tay lên nóc xe.
Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng đi đến, lúc cô khom người chui vào trong xe, còn có thể tinh tường nghe Cố Dư Sinh nói hai chữ: “Bảo trọng….”
Cô không trả lời hắn, cũng không nhìn hắn, bình tĩnh nói địa chỉ cho bác tài.
Cố Dư Sinh đứng cạnh xe nhìn cô thật lâu, sau đó mới