Chính là lúc Tiểu Vương đang kinh hồn bạt vía, Cố Dư Sinh đi phía trước bỗng nhiên quay lại, như nhớ ra chuyện gì, ngừng bước qua người nhìn Tiểu Vương.
Tiểu Vương sợ đến nỗi nín thở.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm mồ hôi trên trán Tiểu Vương, sau đó không lên tiếng, lại bước đi.
Lúc tiến vào khu nhà của Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh nhìn lướt qua xe ở dưới lầu, lại nghĩ đến trong xe có nước khoáng, liền lên tiếng nói: “Đi lấy chai nước giúp tôi.”
Tiểu Vương lập tức làm theo.
Cố Dư Sinh để tất cả các túi trong tay xuống đất, sau đó cầm bình nước Tiểu Vương đưa tới, quay lại gương chiếu hậu, vỗ một ít nước lên trán tạo thành những giọt mồ hôi, sau đó hài lòng đưa chai nước để Tiểu Vương đóng nắp lại, sau đó nhìn trên trán Tiểu Vương còn có chút mồ hôi, mới tìm một cái khăn tay trong túi đưa cho Tiểu Vương: “Lau mồ hôi trên trán cậu đi.”
Một giây trước Tiểu Vương còn không biết Cố Dư Sinh vẩy nước lên trán mình làm cái gì, giây sau nhìn thấy Cố Dư Sinh đưa khăn mặt của hắn cho mình, Tiểu Vương bắt đầu phát run.
Sao Cố tổng tự nhiên lại đối xử tốt với hắn như vậy… Tiểu Vương run rẩy nhận khăn tay, lau lung tung lên trán, mới run rẩy nói với Cố Dư Sinh: “Cố tổng, cảm, cảm ơn!”
Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn biểu hiện của Tiểu Vương một cái, sau đó lại bình tĩnh khom người nhấc đồng đồ dưới đất lên, đi tiếp.
Tiểu Vương vội vàng đuổi theo.
Lúc đi vào thang máy, Cố Dư Sinh bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu không cần phải cảm ơn!”
“Ể?” Tiểu Vương hơi kinh ngạc.
Cố Dư Sinh cũng không nhìn đến ánh mắt đầy nghi hoặc của Tiểu Vương, hắn chỉ nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trong gương của thang máy, thấy chính mình đúng là “Đại Hãn” đang xách bao lớn túi nhỏ, hết sức hài lòng gật đầu, sau đó mới nhàn nhạt nói với Tiểu Vương: “Ngược lại là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng!”
“A?” Tiểu Vương càng nghe càng hông hiểu.
“Nếu như không phải trên đường đến đây cậu nhổ nước bọt nhắc cho tôi nhớ đến chuyện kia, tôi cũng không nghĩ tới lúc trước cửa Tần gia phải tự tay cầm mọi thứ.” Nói xong, Cố Dư Sinh nhìn qua chai nước khoáng trên tay Tiểu Vương: “Tôi cực khổ cầm cái này cái kia, cậu chỉ cần nhàn nhã uống nước, sự chênh lệch rõ ràng như vậy, chắc hẳn bác gái sẽ đặc biệt quý trọng tấm lòng thành của tôi”
Tiểu Vương há hốc mồm nửa ngày, qua mười giây đồng hồ, rốt cuộc cũng hiểu được ý của Cố Dư Sinh.
Làm nửa ngày, thì ra hắn không có quan tâm mình mà là hắn đánh vào điểm này a!!
Hắn liền biết, làm gì có đại BOSS nào lại có lòng như vậy!
Cửa thang máy lại mở ra, Cố Dư Sinh cầm đồ đi ra ngoài, Tiểu Vương nhìn chung quanh, trong hành lang một cái thùng rác cũng không có, hắn chỉ có thể cầm chai nước khoáng được xem là người rảnh tay nhất trong số hai người, sau đó đi trước bấm chuông cửa.
……
Vào nhà, Tiểu Vương nhìn thấy Cố Dư Sinh tao nhã nói với mẹ Tần: “Bác gái, lúc nãy cháu đi gọi điện thoại thấy gần đó có một cửa hàng nên thuận tiện mua cho bác một chút thực phẩm dinh dưỡng.” vừa nói xong hắn lại lấy hết cái này đến cái khác lên hướng dẫn mẹ Tần cách sử dụng.
Mẹ Tần nhìn thấy liền kích động liên tục nói: “Cố tiên sinh, đã làm cậu phải tốn kém rồi!” thậm chí còn cầm khăn mặt lau “mồ hôi” cho Cố Dư Sinh, lúc này Tiểu Vương nhìn thấy cực kỳ ghét, nhìn không nổi quay đầu ra cửa sổ.