“Hiện tại bây giờ tôi không nói cho Cố Dư Sinh biết tôi là người đóng thể Lương Đậu Khấu cũng không liên quan gì đến chuyện này!”
“Bởi vì Cố Dư Sinh mà tôi mới không nói cho anh ấy biết.”
“Bởi vì tôi không muốn người đời nói anh ấy trăng hoa, càng không muốn anh ấy quay lưng lại với ông!”
“Tôi và cô không giống nhau, Lương Đậu Khấu cô mới chính là người chiếm lấy, dính chặt, mà tôi thì chỉ nghĩ cho được mất của anh ấy!”
“Vì vậy, Lương Đậu Khấu, cô đừng suy bụng tar a bụng người nữa!”
Tần Chỉ Ái nói một đoạn văn dài như vậy, vừa bởi vì Lương Đậu Khấu uy hiếp đến em trai và Ôn Noãn, lại đụng đến lửa giận của cô, thoáng bình tĩnh lại một chút, cô mới nhìn chằm chằm đôi mắt của Lương Đậu Khấu, tiếp tục nói từng chữ, từng chữ: “Cô yên tâm, tôi sẽ đi, tôi đi không phải vì sợ cô mà là vì tôi không muốn dằn vặt Cố lão gia, dằn vặt Cố Dư Sinh!”
“Hai bạt tai vừa rời là đáp lại những gì cô đã làm với mẹ tôi, nếu như cô dám làm chuyện gì với em trai và bạn thân của tôi…”
Đáy mắt Tần Chỉ Ái lóe lên một vệt ác liệt: “…Lương Đậu Khấu, tôi thật sự không sợ liều mạng mà mất cả chì lẫn chài với cô đâu, cô đừng quên tốt xấu gì tôi cũng từng đóng thế diễn viên hai năm, còn giả dạng làm cô nửa năm, có chút bí mật mà cô không dám cho ai biết, tôi cũng biết ít nhiều, nếu như cô không muốn mọi chuyện đến tai mọi người thì tốt nhất đừng chọc tôi!”
Nói xong, Tần Chỉ Ái vung Lương Đậu Khấu một cái, Lương Đậu Khấu vì mang giày cao gót mà chật vật lùi về phía sau, đập vào cửa kính, sau đó Tần Chỉ Ái lại thẳng tiến ra khỏi bệnh viện.
Lúc cô xuống lầu, bỗng nhiên nhớ đến chuyện ở Hối thị, Lương Đậu Khấu làm Tần Chỉ Ái cố tình khiến cô làm đổ trà và café nóng lên người Cố lão gia, bước chân lại dừng lại.
Cô đưa lưng về phía Lương Đậu Khấu, đứng đó một chút, lại quau người nhìn về phía Lương Đậu Khấu: “Lương Đậu Khấu, Cố lão gia rất yêu thương cô, trên thế giới này, có thể gặp một người yêu thương mình như vậy không phải là chuyện dễ dàng gì, hy vọng cô tự lo lấy thân mình, đừng thấy Cố lão gia đối xử tốt với cô mà lại lấy ông làm vũ khí làm những chuyện không chừa thủ đoạn nào!”
…….
một đêm không ngủ, Tần Chỉ Ái về nhà, ngã trên giường, liền mơ mơ màng màng ngủ say.
Mười giờ sáng, cô bị đói bụng làm cho tỉnh một lần, ở nhà cô có trữ đầy đủ thức ăn cho phụ nữ có thai, lấp đầy bụng xong, Tần Chỉ Ái không dám để cho mình suy nghĩ bất cứ chuyện gì, liền che kín chăn, buộc mình phải ngủ, trong chốc lát, cô liền rơi vào trong giấc mộng.
Nếu có thể, Tần Chỉ Ái thật sự muốn để mình ngủ thẳng đến ngày lên máy bay, không cần phải thức dậy.
Chỉ tiếc, 6 giờ sáng, cô lại nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn.
Vì ngày hôm sau Hứa Ôn Noãn sẽ đến Tây Tạng nên không trở về, cô chào tạm biệt Tần Chỉ Ái qua điện thoại.
Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn có quan hệ tốt nhiều năm như vậy, có chút hiểu ý, nên khi nghe Ôn Noãn nói chuyện trong điện thoại, có vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của Hứa Ôn Noãn bây giờ tốt hơn so với trước khi đi nhiều rồi.
Tần Chỉ Ái cũng cảm thấy vui vẻ, cúp máy xong, cô đang chuẩn bị làm thức ăn, điện thoại di động lại vang lên.