Cho dù cô sợ đến mức nào cô vẫn nhớ đến ngày hôm đó, cô tinh tường nhìn thấy đáy mắt tức giận của hắn khi hắn chạm vào gò má cô, lúc đó ánh mắt của hắn đáng sợ biết nhường nào.
Nhưng chính mình bị người khác hành hạ, hắn lại đánh người kia như người bị khi dễ chính là hắn…
Nên nhớ… dĩ nhiên cô sẽ không dám dùng từ ngữ này để hình dung thái độ của hắn đối với cô lúc đó…
Động tác mở vỏ hạt dẻ của cô lúc đó thoáng dừng lại một chút, sau đó bỗng nhiên hạ mi mắt, tiếp tục lột vỏ.
Không biết có phải Cố Dư Sinh bị câu hỏi này của cô làm khó hay không, yên lặng một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Lúc cô cho rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi của mình, tầm mắt của hắn đột nhiên nhìn thẳng cô, sau đó lại mở miệng, lẳng lặng nói: “Bởi vì em rất giống một cô gái mà tôi đang tìm.”
Là ai? Người đóng vai Lương Đậu Khấu kia sao?
Tần Chỉ Ái tinh tường cảm giác được có một cảm xúc mãnh liệt trong lồng ngực của Cố Dư Sinh, trong phút chốc có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Cô muốn hỏi, có phải là cô gái lúc ở HảiNamhắn nói với cô không?
Có thể cô không dám hỏi.
Cô sợ cô nghe được chữ “Ừ.”
Giống như lúc cô viết thư choS Quânvậy, cô vẫn luôn khống chế trái tim của chính mình, không để hắn bị mình liên lụy quá nhiều.
Nếu hắn trả lời “Ừ.” Cô sợ chính bản thân mình sẽ vượt qua hàng rào của đạo đức, chỉ lao vào một quyết định sai lầm như một con thiêu thân.
Tần Chỉ Ái cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, chăm chú mở vỏ hạt dẻ.
Mãi đến khi những hạt dẻ trong túi đều được lột sạch, cô mới lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn màn hình, còn chưa đến mười giờ rưỡi, nhưng cô đã chào Cố Dư Sinh: “Cố tổng, xe đón tôi sắp đến rồi, tôi đi trước.”
“Được” Cố Dư Sinh không cố gắng giữ cô lại, yên lặng trong chốc lát, hắn lại mở miệng: “Đi từ từ.”
“Vâng.” Tần Chỉ Ái khẽ lên tiếng, chỉ thong dong đứng lên, đi đến trước ghế sofa, bỏ đồ dùng của mình vào túi xách, sau đó lại cầm túi xách trong tay rồi đứng lên, nói với Cố Dư Sinh: “Tạm biệt Cố tổng.”
“Tạm biệt.”
Tần Chỉ Ái cười với Cố Dư Sinh, quay lưng đi về phía cửa phòng.
Cô còn chưa đến cửa phòng bệnh, điện thoại trong tay cô lại vang lên.
Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là mẹ cô gọi tới.
Mẹ cô luôn ngủ rất sớm, sao lúc này đã trễ rồi còn gọi điện thoại cho cô?
Tần Chỉ Ái sợ đã xảy ra chuyện gì, không để ý mình còn đang đứng trong phòng Cố Dư Sinh đã bắt máy.
“Alo, chào cô, tôi là bác sĩ Trương ở bệnh viện nhân dân ở Hàng Châu, xin hỏi cô có phải là con gái của chủ nhân số điện thoại này không? Mẹ của cô bị tai nạn xe, có người bấm 120, bây giờ bà đang ở trong phòng cấp cứu…”
“Tai nạn xe? Mẹ tôi bây giờ thế nào? Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đến đó…”
Cố Dư Sinh ngồi trên giường bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Cô đã cúp máy, cúi đầu, bận rộn bấm điện thoại, hình như đang tìm vé máy bay hoặc vé xe lửa.
Bây giờ cũng đã là 11 giờ khuya, cho dù là đường sắt hay đường hàng không, chắc cũng không có chuyến.
Cố Dư Sinh vừa nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái liền gọi một cú điện thoại, điện thoại reo lên vài tiếng, cũng không có người bắt máy, cô càng lo lắng, chân không ngừng nhún tới nhún lui, thậm chí còn nói thầm: “Sao Ôn Noãn lại không bắt máy chứ?”