……
Ăn cơm tối xong, Tiểu Vương và Cố Dư Sinh cũng không ở lại Tần gia quá lâu, liền ra về.
Nhà ba người Tần gia tiễn hai người đến thang máy xong, mẹ Tần vẫn luôn thì thầm với Cố Dư Sinh: “Có thời gian lại đến đây chơi.” Mãi đến khi Tần Chỉ Ái nói “Được rồi, mẹ!” lúc này mẹ Tần mới dừng lại, để Tần Chỉ Ái đưa Tiểu Vương vả Cố Dư Sinh xuống lầu.
Từ trên lầu xuống, âm trầm một ngày ở Hàng Châu cuối cùng cũng mưa tý tách.
Sắc trời tối đen, ngoại trừ bên ngoài tiểu khu có một ánh đèn, ngoài ra cũng không còn ánh sáng nào khác.
Tiểu Vương đội mưa, chạy đến cốp xe cầm một cái ô màu đen, chạy đến dưới hiên đón Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh không có ý muốn đi xuống mà lại ra hiệu Tiểu Vương đưa ô cho mình.
Tiểu Vương hiểu ý của Cố Dư Sinh, biết hắn muốn nói chuyện với Tần Chỉ Ái, lúc này mới thức thời đưa ô cho hắn: “Cố tổng, tôi chờ anh ở tiểu khu.”
Sau đó cũng không chờ Cố Dư Sinh trả lời liền đội mưa chạy đến trước xe, mở cửa chui vào, lại khởi động xe lái đi.
Vẫn chờ đến khi không thấy bóng xe biến mất, Cố Dư Sinh mới chỉ vào một vườn hoa nhỏ trong tiểu khu, nói: “Qua đó một chút.”
Sau khi Tần Chỉ Ái gặp mặt Cố Dư Sinh, hầu như vẫn chưa có thời gian để hai người ở riêng cùng nhau, chỉ một thời gian ngắn, trong đầu Tần Chỉ Ái có rất nhiều thắc mắc, vì vậy không từ chối, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, chui vào dưới ô của Cố Dư Sinh, sóng vai cùng hắn đi vào vườn hoa nhỏ.
Dọc theo bậc thềm uốn lượn, hai người đi khoảng 10 phút đã đến vườn hoa nhỏ dưới hiên.
Vì trời mưa, trong khuôn viên vườn hoa không có lấy một bóng người.
Cố Dư Sinh dẹp dù để một bên, sau đó đi mấy bước vào trong đình, mới dừng lại.
Tần Chỉ Ái đứng yên ở chỗ Cố Dư Sinh cất ô, đứng yên một lúc, cất bước đi thêm mấy bước, sau đó liền đứng hẳn một bên, đầu tiên là nói lời cảm ơn: “Cố tổng, cảm ơn anh chìu hôm nay đã giải quyết chuyện của em trai tôi, thật sự rất cảm ơn anh.”
Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái một cái, không lên tiếng.
Tần Chỉ Ái lại mở miệng, hỏi những thắc mắc của mình: “Cố tổng, sao anh biết chiều nay em trai tôi xảy ra chuyện?”
Buổi chiều hắn rõ ràng có chuẩn bị mà đến, chắc chắn đã biết được tất cả mọi chuyện trước cô…
Cố Dư Sinh cũng không gạt Tần Chỉ Ái, có điều cũng không nói toàn bộ mọi chuyện cho cô biết, vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với cô: “Trong lúc gặp mặt bạn bè vô tình biết được những chuyện này là do cô ta sắp xếp.”
Tuy rằng Cố Dư Sinh không nói tên nhưng chỉ hai chữ ‘cô ta’, Tần Chỉ Ái cũng có thể hiểu hắn đang ám chỉ ai.
“Em yên tâm, sau này cô ta sẽ không xúc phạm hay động chạm gì đến em hoặc người nhà của em được nữa.” Cố Dư Sinh nói một câu đảm bảo.
Tần Chỉ Ái “A” một tiếng, nghĩ đến Lương Đậu Khấu hai ngày nay không có làm trò gì nữa, lại không biết nên nói gì tiếp theo.
Mưa càng rơi càng lớn, ầm ầm.
Một cơn gió tình cờ mang theo cảm giác ướt nhẹp mát mẻ.
Cố Dư Sinh thấy Tần Chỉ Ái không nói gì nữa, quay đầu nhìn cô, nghĩ đến chuyện hôm qua hắn muốn Tiểu Vương cố ý đăng tin tức, cũng không biết cô có thấy tin chưa, lại hỏi cô: “Em có gì muốn nói với anh không?”