Vẻ mặt người đàn ông chạm đến chữ viết trên trang giấy, đã lạnh đến dọa người, không khí bên trong phòng đều trở nên có chút bất ổn.
Trên tờ giấy trắng, chỉ mấy trăm chữ màu đen, nhưng hắn lại nhìn ước chừng khoảng 10 phút, mới chậm rãi quay đầu, về phía Tần Chỉ Ái: “Cô muốn viết thư từ chức?”
Tần Chỉ Ái không lên tiếng, buông mí mắt.
Ngực Cố Dư Sinh phập phồng lên xuống rõ ràng, hắn giơ giơ lên trang giấy mỏng trong tay, như muốn giết Tần Chỉ Ái, sau cùng lại nhắm mắt, hít mạnh một hơi, đè mạnh lời nói đến bên miệng xuống ruột, sau đó liền cầm tờ giấy trong tay, hai ba lần xé thành từng mảnh nhỏ, vứt vào thùng rác ở một bên, nói ra hai chữ: “Không được!”, liền quay đầu trừng về phía Tiểu Vương, nhớ đến tờ giấy Tần Chỉ Ái viết thư từ chức, tức giận trong ngực, toàn bộ đều đổ lên người hắn: “Cậu làm ăn cái gì không biết? Không để tôi vào mắt rồi hả? Muốn đuổi việc thư ký của tôi, vì sao không nói tôi?”
“Tôi, tôi…” Tiểu Vương há to miệng, không dám nói lung tung, chỉ có thể bày ra một vẻ mặt khổ không thể tả.
Một bên là Cố lão tiên sinh, một bên là Cố tổng, hắn đều đắc tội không nổi!
May là Cố Dư Sinh không phát hỏa, nếu phát hoả, tính tình càng cáu kỉnh.
Hắn tức giận đằng đằng trừng mắt nhìn Tiểu Vương vài lần, liền chống tay ngang hông, chuyển tầm mắt.
Lúc nhìn thấy cổ tay Tần Chỉ Ái cầm bút, vẻ mặt của hắn cứng đờ, một giây sau bắt ngay tay cô.
Sưng đỏ vô cùng, hiển nhiên là đã bị phỏng rồi.
Sau đó, hắn chú ý đến quần áo trên người Tần Chỉ Ái, bẩn thỉu dơ dáy, dính đầy vết cà phê.
Ngực Cố Dư Sinh càng phập phồng lên xuống hơn, lửa giận trong ngực, một đường thiêu đốt toàn người, hắn quay đầu, đổ ập xuống người Tiểu Vương mắng to: “Cậu không thấy cô ấy bị thương sao? Âu phục đều bẩn thành như vậy, là do cậu sắp xếp sao? Còn không biết đưa cô ấy đi đến bệnh viện?”
“Tôi, tôi…” Tiểu Vương hận không thể quỳ rạp xuống đất.
Hắn trái lại muốn đưa, nhưng bên Cố lão gia, hắn không qua được…
“Con mắng Vương tài xế làm gì? Người là do ông đuổi!” Cố lão tiên sinh vươn tay, gõ gõ cây gậy xuống trước bàn trà.
Theo động tác của ông, tầm mắt Cố Dư Sinh nhìn về bàn trà, lúc nhìn đến trên bàn đặt phong thư, mi tâm hắn giật giật, liền buông cổ tay Tần Chỉ Ái, sải bước đi tới.
Hắn cầm phong thư lên, mở ra vừa thấy, quả nhiên đều như hắn suy nghĩ, tất cả đều là tờ tiền đỏ rực, một giây sau, hắn vươn tay, liền vỗ mạnh phong thư lên mặt Lương Đậu Khấu: “Có phải cô bị bệnh rồi hay không! Ngoại trừ mỗi ngày khuyến khích ông nội ầm ĩ với cô, có phải cô không còn chuyện gì để làm hay không?!”
“Cố Dư Sinh!” Cố lão gia liền đứng lên, tóm lấy tạp chí trên bàn trà, ném về phía Cố Dư Sinh: “Đây là thái độ gì của cậu? Người nào dám cho cậu có thể đối xử với Tiểu Khấu như vậy!”
Cố Dư Sinh hơi hơi nghiêng đầu, tránh được chồng tạp chí đang bay tới nghênh đón, trừng mắt Lương Đậu Khấu một cái, rồi quay đầu mắng Tiểu Vương đang đứng ở một bên không biết làm sao: “Không nghe thấy lời tôi vừa mới nói sao? Còn ở trong này làm gì? Mang cô ấy đi bệnh viện!”
Tiểu Vương liênf đáp “Dạ”, rồi nhanh như chớp chạy vội tới trước mặt Tần Chỉ Ái, kéo lấy cánh tay của cô, liền chạy khỏi văn phòng.
Lúc Tiểu Vương đóng cử, Tần Chỉ Ái nghe thấy giọng nói Cố Dư Sinh tức giận đằng đằng: “Hôm nay tôi nói rõ ràng cho mọi người, cô ấy là do tôi bảo vệ, không được sự cho phép của tôi, đừng hòng người nào có thể đuổi cô ấy ra khỏi công ty!”