Lúc Cố Dư Sinh đi tới trước cửa phòng mình, lúc vừa chuẩn bị mở cửa vào, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng dưới lầu đã tắt tv, điều khiển bị ném lên bàn.
Cố Dư Sinh nghe thấy, lại thấy êm tai như ca dao, tâm tình trong nháy mắt trở nên vô cùng sung sướng, hắn vừa đẩy cửa ra, lại nghĩ đến ông hình như còn chưa nhìn thấy hình, liền đưa tay mở túi, lấy hình siêu âm nhét vào bóp tiền của mình lúc này mới hài lòng vào phòng ngủ.
Bức hình này không phải là không muốn cho ông xem, nhưng mà đến khi ông nói chuyện với Tiểu Ái như con cháu trong nhà thì ông mới có thể xem.
……..
Cố Dư Sinh ăn khuya với Tần Chỉ Ái ở nhà cũ.
Cũng giống như ba lần trước, ăn một bữa cơm xong, Cố lão gia cũng không nói không nhìn Tần Chỉ Ái lấy một cái.
Cố Dư Sinh không hề để tâm đến thái độ của Cố lão gia, chỉ nhìn tầm mắt của Tần Chỉ Ái rơi vào món nào liền gắp món đó vào chén cô, chén của cô hết canh, hắn liền lấy cho cô một chén khác, cần bao nhiêu ân cần thì có bấy nhiêu ân cần hầu hạ cô ăn cơm.
Có điều, lúc ăn cơm xong, điện thoại của Cố Dư Sinh reo lên, là Tiểu Vương gọi đến.
Nhận máy xong, không biết trong điện thoại Tiểu Vương nói gì, hắn liền hạ điện thoại xuống nói với Tần Chỉ Ái: “Anh đi nghe điện thoại.” sau đó liền đứng lên rời khỏi phòng ăn.
Trên bàn ăn lớn như vậy chỉ có hai người cô và Cố lão gia, bầu không khí trở nên cực kỳ lúng túng.
Tần Chỉ Ái như đứng đống lửa như ngồi đống than, sau khi ăn sạch thức ăn trong chén xong, thấy Cố Dư Sinh còn chưa có dấu hiểu trở lại, liền tìm cớ rời khỏi phòng ăn trước.
Cố lão gia ăn xong chén canh, lúc ông ra khỏi phòng ăn liền thấy trong phòng khách cũng không có một bóng người, liền hỏi má Trương: “Thiếu gia và con bé kia đi đâu rồi?”
Cố Dư Sinh có đi ra ngoài hay không, bà không nhìn rõ lắm, nhưng lúc Tần Chỉ Ái đi ra khỏi phòng ăn, bà có để ý một chút, liền trả lời: “Hình như đi ra ngoài rồi ạ.”
Cố lão gia nghểnh đầu, nhìn ngoài cửa sổ, không thấy hai người đó, nhưng thấy xe của Cố Dư Sinh vẫn còn, biết hai người chưa vào ngay, sau đó liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn trần nhà, nghĩ thừa dịp hai người họ còn chưa lên thì tìm hình xem một chút, liền nói với má Trương một câu: “Bà ở đây khi nào hai người họ vào nhà thì lên lầu gọi tôi một tiếng.”
Đợi sau khi má Trương đáp lại xong, Cố lão gia mới chống gậy lên lầu.
…….
Tần Chỉ Ái cho rằng Cố Dư Sinh ra ngoài bắt máy nhưng không ngờ nhìn từ dưới lên lại thấy hắn đang đứng ở ban công trong phòng ngủ lầu hai vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại, cô quay lại nhà, lên lầu, đi đến phòng ngủ.
Đẩy cửa vào phòng, Tần Chỉ Ái còn chưa nói cũng có thể cảm giác bầu không khí trong phòng đặc biệt ngột ngạt, cô nhíu nhíu mày, cất bước từ từ đi đến ban công.
Cố Dư Sinh nghe thấy tiếng động, liền quay đầu, biểu hiển của hắn rất lạnh lẽo, lại còn có lệ khí, lông mày nhíu chặt.
Hắn không nói chuyện với Tần Chỉ Ái, lại trực tiếp hỏi lại điện thoại: “Cậu xác định là điều tra không gặp rắc rối hay nhầm lẫn gì chứ?”
Không biết Tiểu Vương trong điện thoại nói gì, Cố Dư Sinh nhất thời như đóng băng, giọng nói cực kỳ đáng sợ: “Được, tôi biết rồi.”