Không trả lời.
Sau một lát, avatar của Linh Độ tối lại, logout rồi.
Vì cô quá lâu không trả lời câu hỏi của hắn nên hắn cho rằng cô đi ngủ rồi nên cũng ngủ rồi sao?
Hứa Ôn Noãn chờ thêm một chút nữa cũng không thấy hắn online, đành thoát game nhắm mắt ngủ.
……
Cùng lúc đó, chuông báo thức khiến Lục Bán Thành tỉnh giấc, sau khi gửi chuyện cười cho Hứa Ôn Noãn xong, hắn vốn định ngủ tiếp nhưng lại thấy Hứa Ôn Noãn gửi đến đoạn này, liền khiến trong lòng của hắn loạn lên, không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Cô lại muốn gặp mặt hắn.
Nhưng hắn là Lục Bán Thành, nếu gặp lại, có phải cô sẽ lại gặp ác mộng nữa không, hắn có chút do dự, nên trả lời cô như thế nào cho tốt đây?
Hắn chính là Lục Bán Thành, là người duy nhất trên thế giới này mà cô không muốn nhìn thấy mặt nhất.
Nếu cô và hắn gặp mặt, cô biết hắn là Lục Bán Thành, càng sẽ không qua lại với Linh Độ nữa, chẳng phải con đường duy nhất để hắn có thể biết tình hình của cô cũng biến mất sao?
Lần đầu tiên cô hỏi từ chối thì còn được nhưng lần thứ hai lần thứ ba thì sao đây… Sau mỗi lần thì sao chứ? Vẫn phải tìm một cái cớ qua loa lấy lệ để từ chối sao? tiếp tục như vậy, có khi Linh Độ cũng sẽ không thể tiếp tục nói chuyện với cô như bây giờ…
Bất kể là gặp hay không gặp, hắn và cô hầu như chỉ có một kết cục duy nhất.
……..
Sáng ngày thứ hai, chín giờ, Lục Bán Thành vào game lại nhận được một tin nhắn của Hứa Ôn Noãn.
Cô gừi cho hắn ngày giờ cô đến Thượng Hải.
Hắn suy tư trong chốc lát, lại gõ một dòng: “Sao đột nhiên lại muốn gặp mặt?”
Hứa Ôn Noãn không online, mãi đến giờ ăn cơm trưa Lục Bán Thành mới nhận được hồi âm của cô: “Trong game quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi sao?”
“Huống chi, anh giúp tôi nhiều việc như vậy, tôi thật sự rất tò mò anh là người như thế nào, cũng muốn tự mình cảm ơn anh.”
Lục Bán Thành biết, thoát được một lần cũng không thể nào thoát được cả đời, nhưng hắn vẫn chọn cách kéo dài thời gian: “Tôi xem lại một chút, vì gần đây có chút chuyện khá bận, không biết có thời gian không nữa.”
Rất nhanh, Hứa Ôn Noãn liền trả lời hắn: “Được, nếu như có thời gian, chúng ta gặp mặt đi, nêu không có thì cũng không sao, tương lai gặp.”
“Ừ” Lục Bán Thành trả lời.
……
Ngày 29 tháng 12, 10 giờ sáng, đúng giờ liền bay từ sân bay quốc tế Bắc Kinh bay đến sân bay Hồng Kiều ở Thượng Hải.
Thuê xe đến khách sạn, check in xong Hứa Ôn Noãn liền gửi cho Linh Độ một tin nhắn: “Tôi đã đến Thượng Hải ngoại trừ chiều hôm nay tôi có việc ra ngoải thì lúc nào tôi cũng rảnh cả.
Linh Độ không online, Hứa Ôn Noãn chờ đến ngủ quên cũng không thấy hắn trả lời.
Ngày thứ hai tỉnh lại, cô liền nhận được vài tin nhắn của hắn.
Thứ nhất là truyện cười.
Thứ hai là:”Xin lỗi, vì hôm nay tôi phải đi công tác nên hôm nay đã bay đến Hongkong, vốn hôm qua nên nói cho cô biết nhưng mà vì quá bận nên cũng không thể online chơi game.
Thứ ba là: “Có thể giữa tháng sau tôi mới có thể về, vì vậy chắc chúng ta không thể gặp nhau được rồi.”
Họp lớp là giả… Đến gặp hắn mới là thật…
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy tin nhắn của Linh Độ, không phải không cảm thấy lạc lõng, nhưng cô cũng hết cách rồi, cô chỉ có thể làm ra vẻ như không có gì, trả lời hắn: “Không sao, vậy lần sau gặp.”